Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 455: Cung Không Đủ Cầu

Chương 455: Cung Không Đủ Cầu

Sáng sớm, Khương Chi bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Cô xoa xoa thái dương rồi đứng dậy mở cửa, Phó Đông Thăng cầm chiếc cặp trong tay, niềm vui trong trong mắt ông ấy dường như muốn tràn ra ngoài.

Khương Chi khẽ nhướng mày: “Vui mừng vậy sao, vào đi.”

Phó Đông Thăng giơ tay sờ vào khóe miệng đang nhếch lên, ông ấy cố gắng kìm nén, đi theo Khương Chi vào phòng bệnh, hai đứa nhỏ đang ngủ rất say, không hề bị đánh thức, thấy vậy, ông ấy vội vàng bước chậm lại.

Phó Đông Thăng ngồi lên sô pha, Khương Chi rót cho ông ấy một cốc nước nóng.

Phó Đông Thăng vội vàng uống vài ngụm, mới xua đi được cái lạnh của sáng sớm

Khương Chi nhìn Phó Đông Thăng, người đang vô cùng vui vẻ, cô bình tĩnh nói: “Doanh thu không tệ à?”

Nghe vậy, Phó Đông Thăng đặt cốc nước đã nhìn thấy đáy xuống, lấy sổ sách ra khỏi cặp, vẻ mặt tràn đầy vui mừng: “Nào chỉ không tệ chứ? Chỉ riêng lượng báo nhà xuất bản chúng ta phát hành hôm qua đã đạt đến -- tám mươi ngàn tờ!”

Khương Chi giương đuôi mắt: “Tám mươi ngàn tờ?”

Cô nhớ đến rằng lúc trước khi Nhà xuất bản Văn học Nhân dân phát hành chương đầu tiên của “Anh Hùng Xạ Điêu”, đó là lần đầu tiên bọn họ phát hành đến sáu mươi ngàn tờ báo ở trấn Đại Danh, nếu nói như vậy, doanh thu ngày hôm qua thật sự rất tốt.

“Còn không phải sao! Tận tám mươi ngàn tờ đấy! Đây là một niềm vui rất lớn đối với một nhà xuất bản nhỏ vừa mới mở và chưa có tiếng tăm giống như chúng ta! Chưa kể đã có hơn ba ngàn người ký hợp đồng đặt giao báo dài hạn với chúng ta.”

Nói xong, Phó Đông Thăng mỉm cười và đưa hóa đơn trên tay cho Khương Chi.

Khương Chi cầm lấy, cô lật từng trang một, từng dòng đều được đánh dấu rất rõ ràng.

Tổng doanh thu ngày hôm qua, vậy mà lại đạt đến con số khổng lồ bốn ngàn đồng, trừ đi chi phí thì lợi nhuận ròng là hơn ba ngàn đồng!

Mặc dù Khương Chi đã biết truyện “Anh Hùng Xạ Điêu” có thể mang lại cho cô lợi nhuận khổng lồ từ lâu, nhưng cô không ngờ rằng lợi nhuận lại đến nhanh như vậy, dựa theo xu hướng này, không lâu nữa cô có thể mở chi nhánh mới ở huyện Thấm, thậm chí là toàn bộ tỉnh Thanh.

Phó Đông Thăng vui vẻ nói: “Lần này nhà xuất bản của chúng ta xem như nổi tiếng sau một đêm rồi, sau này lượng phát hành sẽ tăng nhanh hơn và nhiều hơn nữa!”

Dừng một chút, ông ấy nói tiếp: “Lần này tôi không chỉ đến đây để báo cáo doanh thu với bà chủ, mà còn nói với cô một tiếng, chúng ta phải đặt thêm hai cái máy in nữa, sau đó thuê thêm vài người làm việc, nếu không thì chỉ dựa vào Vân Tường với một cái máy in, thì chỉ sợ cung không đủ cầu.”

Khương Chi gõ gõ hóa đơn trong tay, cô trầm ngâm nói: “Được.”

Muốn thu lợi thì phải trả giá trước, nếu như nhà xuất bản mang lại lợi nhuận khả quan như vậy thì cô cũng phải cung cấp đủ máy móc và nhân công, một cái máy in đúng là không đủ.

Phó Đông Thăng thở phào nhẹ nhõm, ông ấy nói: “Haha, nếu bà chủ đã đồng ý, vậy thì chúng ta thương lượng chuyện nên đến Thượng Hải hay Hồng Kông để đặt máy móc đi.”

Khương Chi híp mắt lại, hàng lông mi dài run rẩy: “Thượng Hải?”

Cô nhớ rằng kẻ cầm đầu bọn buôn người ở trấn Đại Danh đã trốn đến Thượng Hải, đến nay vẫn chưa bị bắt về quy án.

“Thượng Hải? Bà chủ, cô cảm thấy nên đến Thượng Hải đặt mua máy móc à? Thượng Hải gần tỉnh Thanh hơn, chỉ cần mất hai, ba ngày là có thể kéo máy móc về rồi, chắc là sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian.” Phó Đông Thăng gật đầu liên tục mà đồng ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận