Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 815: Không Mời Mà Đến

Chương 815: Không Mời Mà Đến

Dù da mặt của cô có dày đến mấy, cũng không làm được ra chuyện như vậy, nhưng Thi Liên Chu lại rất có khả năng, anh ấy là người không kiêng kỵ gì cả, nghĩ muốn làm gì thì làm cái đó, sao có thể quan tâm đến việc nói chuyện này có thích hợp hay không chứ?”

Nghe được lời từ chối của cô thì Thi Liên Chu khẽ nhướng mày.

Anh đặt Khương Chi lên giường, trong đôi mắt đen láy mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh nói: “Anh chỉ ôm em lên giường thôi, em nghĩ đi đâu thế?”

Khóe miệng Khương Chi khẽ giật, kéo chăn trùm kín đầu.

Được rồi, lần này coi như cô thua.

Đêm qua làm việc quá sức, cũng ngủ muộn, vừa trùm chăn lên là Khương Chi vậy mà đã chìm vào giấc ngủ luôn rồi.

Thi Liên Chu cởi áo khoác ra, nằm xuống bên cạnh cô, ôm eo cô nhắm mắt ngủ.

Đôi vợ chồng son này không để ý đến những gì đang xảy ra bên ngoài, nhưng không hề biết tầng dưới đã xảy ra một chuyện vô cùng ầm ĩ.

Tầng một.

Khi Thi Lam Chu lái xe đến, cô ta không khỏi cau mày khi thấy được xe của Thi Liên Chu.

Cô ta vẫn có chút nhớ mãi không quên về những lời mà Thi Liên Chu nói với mình lần trước, vẻ mặt có chút khó chịu, tất nhiên cũng biểu hiện hết lên mặt, lấy mỹ phẩm từ trong cốp ra, vẻ mặt tối tăm bước vào nhà.

Vừa bước vào đến cửa nhà, đã nghe thấy giọng nói vui vẻ và hăng hái của mẹ mình.

“Dì Lưu, bà xem món gà hầm của tôi được chưa?”

“Dì Lưu, đỗ đũa, vặt đỗ cho tôi, đợi lát nữa dùng để xào tôm.”

“Ôi chao, cà chua, cà chua không bỏ vỏ!”

Thi Lam Chu đặt mỹ phẩm dưỡng da ở trước cửa, động tác thay giày hơi khựng lại.

Cô ta ngẩng đầu nhìn vào bên trong, vẻ mặt tràn đầy sự khó hiểu.

Lúc này mẹ cô không đi uống trà với các chị em của mình mà ở trong bếp nấu ăn, chuyện này có thể không kỳ lạ sao?

Thi Lam Chu có chút kinh ngạc, dù sao từ khi dì Lưu đến đây, mẹ cô ta rất ít khí vào bếp nấu nướng, chỉ khi ba cô ta nói muốn ăn lại bữa cơm tập thể giống khi hồi còn trẻ thì mẹ cô ta mới có thể vào bếp, vừa nấu vừa phàn nàn, thỏa mãn cơm thèm của ba cô ta.

Hôm nay có chuyện gì à?

Thi Lam Chu đang định hỏi thì chợt nhớ đến Thi Liên Chu đã về nhà, sự tò mò trên mặt lập tức biến mất, sắc mặt cũng sa sầm.

Cô ta biết ngay mà, sự thiên vị của mẹ cô ta cũng không phải ngày một ngày hai, lão ngũ vừa về thì mẹ cô ta lập tức xuống bếp nấu cơm, sau này lại đón mấy mẹ con kia về nữa thì cô ta còn chỗ đứng nào trong cái nhà này nữa chứ?

Thi Lam Chu thay giày xong, cúi đầu xuống liền nhìn thấy một đôi giày da nữ xa lạ.

Cô ta cố giữ bình tĩnh, lớn tiếng nói với phòng bếp: “Mẹ, trong nhà có khách sao?”

Trong bếp, Ôn Hoa Anh đang nấu ăn, không nghe được câu hỏi của Thi Lam Chu, nhưng dì Lưu lại nghe được, sắc mặt của bà ấy hơi thay đổi, nhỏ giọng nói: “Bà chủ, cô ba đến chơi.”

Sắc mặt của Ôn Hoa Anh thay đổi trong nháy mắt, đứa con gái thứ ba không nên thân kia của bà ấy đến đây sao?

Hôm nay bà ấy cố ý không gọi điện cho con bé, bởi vì sợ đứa con gái này đến sẽ nói cái gì khó nghe khiến người ta chán ghét, không ngờ con bé lại tự tìm đến!

Bà cụ đau đầu khi nghĩ đến chuyện Thi Lam Chu luôn thiên vị Tưởng Nguyên Trinh, vì vậy còn thường xuyên tranh cãi không biết bao nhiêu lần với Thi Liên Chu về chuyện hôn nhân của em trai mình.

Hôm nay là ngày tốt con dâu mới đến nhà chơi, nếu như bị đứa con gái đã gả ra ngoài Thi Lam Chu phá hoại, vậy thì nói ra chắc chắn sẽ bị người khác chê cười.

Nghĩ đến đây, Ôn Hoa Anh cởi tạp dề đưa cho dì Lưu, dặn dò: “Bà canh lửa giúp tôi, tôi đi ra ngoài xem.”

Dì Lưu vội vàng gật đầu, chỉ cần không bảo bà ấy ra ngoài đối phó với cô ba là được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận