Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 949: Lý Đông

Chương 949: Lý Đông

Khương Chi không trả lời Tiểu Ngự, cô nói với Mạnh Lam: “Anh vào gọi Cận Giai Giai ra đi!”

Mạnh Lam gật đầu, đẩy cửa bước vào.

Mạnh Lam cũng không lỗ mãng xông vào nhà người ta, dù sao lúc này vẫn là buổi sáng, chỉ sợ nhìn thấy cái gì không nên thấy thì không hay nên chỉ đứng trong sân, lớn tiếng gọi tên Cận Giai Giai.

“Cận Giai Giai!”

Lúc này, trong nhà đã truyền ra một tiếng gầm gừ tức giận: “Đồ đàn bà đê tiện! Nói! Có phải cô đã lấy tiền của ông rồi không? Con mẹ nó! Ông đây đánh chết cô! Đánh chết cô!”

Ngay sau đó là từng tiếng roi da đánh vào người.

Mạnh Lam nhíu mày, quay đầu nhìn Khương Chi một cái, được Khương Chi ra hiệu, Mạnh Lam sải bước vào trong, chỉ trong chốc lát sau, bên trong đã vang lên tiếng thét chói tai của Lý Đông.

“Mẹ?” Tiểu Ngự ngửa đầu nhìn Khương Chi, không biết nên làm gì.

Khương Chi nhìn bốn phía thấy có người đã nghe tiếng động bên này mà nhô đầu ra nhìn, họ còn chuẩn bị bước đến gần xem náo nhiệt thì cau mày, nói: “Đi vào!”

Cô kéo Tiểu Ngự bước vào trong nhà, liếc mắt đã nhìn thấy người đàn ông gầy yếu dáng vẻ lưu manh vừa rồi đang chắp hai tay ra sau, anh ta đã bị Mạnh Lam dùng dây lưng trói chặt lại, bên khóe miệng còn có máu tươi, gương mặt trông vô cùng sợ hãi.

Mà nguyên nhân của nỗi sợ này tất nhiên đến từ Mạnh Lam đang đứng bên cạnh anh ta, cả người đều tỏa ra khí lạnh.

Cả người Lý Đông đau nhức gần chết, anh ta nhìn thấy Khương Chi bước vào thì vội vàng quỳ xuống, cầu xin: “Đồng chí, đồng chí, cô mau bảo anh ta thả tôi ra đi! Tôi là dân lành, anh ta làm như vậy sẽ bị báo ứng! Tôi muốn đến sở cảnh sát tố cáo anh ta!”

Khương Chi lạnh lùng liếc qua anh anh ta, sau đó ánh mắt đã chuyển đến một bên khác.

Cận Giai Giai quỳ dưới đất, quần áo trên người vẫn sạch sẽ, chỉ là tinh thần cô ấy rất ủ rũ. Cận Giai Giai cúi đầu, cô ấy không ngước đầu lên nhưng vẫn cảm giác được Khương Chi đã bước đến trước mặt mình. Cận Giai Giai lên tiếng, giọng nói của cô ấy rất nhỏ: “Hôm nay đồng chí Khương đến có chuyện gì không?”

Khương Chi nói: “Mạnh Lam, anh đưa Tiểu Ngự ra ngoài trước đi!”

Mạnh Lam “vâng” một tiếng, rồi kéo Tiểu Ngự ra ngoài, anh ấy còn tiện tay kéo theo Lý Đông đã bị trói ra sân, mà động tác thô lỗ khiến Lý Đông ngã nhào.

Trong chớp mắt, trong nhà đã chìm vào im lặng.

Khương Chi nửa ngồi nửa quỳ, đưa tay nâng cằm Cận Giai Giai lên.

Nhìn thấy mặt cô ấy, Khương Chi mím môi. Chưa nói đến không vui mà chỉ cảm thấy một người phụ nữ tự chà đạp chính mình đến hỏng bét thế này quả thực vừa đáng thương lại vừa tức cười.

Bề ngoài của Cận Giai Giai rất phổ thông nhưng bây giờ trên mặt cô ấy lại xanh tím khắp nơi thế này, hốc mắt sưng phù lên, nhìn qua vô cùng dọa người.

“Tiền cô trả tôi hôm qua là đổi được từ đây sao?” Khương Chi buông tay ra, giọng nói rất thản nhiên.

Sắt mặt Cận Giai Giai co rúm lại, cô ấy lắc đầu: “Đó là tiền tôi kiếm được, không liên quan gì đến Lý Đông, cô đừng nghe anh ta nói lung tung.”

Khương Chi cũng không nghi ngờ Cận Giai Giai, tuy cô ấy vội vàng kết hôn như vậy nhưng nhìn tình trạng hiện tại của cô ấy thì biết Cận Giai Giai vẫn là một người phụ nữ trung thực.

Chỉ là Khương Chi không có hứng thú nhúng tay vào chuyện trong gia đình của Cận Giai Giai, cô chỉ nói: “Hôm nay, tôi định đến huyện Thấm gặp Cận Phong Sa, cô có muốn đi chung một chuyến không?”

Vừa nghe nhắc đến ba chữ “Cận Phong Sa”, Cận Giai Giai đã lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt cũng tràn đầy ánh sáng.

Cô ấy vội vã gật đầu, chỉ sợ nếu mình chậm một giây thì Khương Chi sẽ đổi ý mà không dẫn cô ấy đi theo nữa.

Đuôi lông mày của Khương Chi nhếch lên: “Nếu cô đã thích lão Cận như vậy, vì sao còn kết hôn với người khác?”

Hỏi xong, cô đã bước ra ngoài, Khương Chi cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi. Về phần câu trả lời, nếu nó đã là sự thật đã được định trước thì câu trả lời thế nào cũng không còn quan trọng nữa, hôm nay cô chỉ muốn biết sự thật về cái chết của Dư Hồng Mai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận