Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 295: Sốt Cao

Chương 295: Sốt Cao

Đột nhiên, đôi mắt Khương Chi ửng đỏ, cô vội vàng cúi đầu xuống để che giấu.

Cô không ngờ rằng ngọn núi lớn đè nặng lên đầu cô kể từ khi đến đây, lại được dời đi một cách lặng lẽ không tiếng động như vậy.

Cô không cần phải lo lắng chuyện bí mật thân thế của mấy đứa nhỏ nữa, không cần sợ Thi Liên Chu trả thù nữa, ngược lại, có những người sẽ cùng cô chia sẻ trách nhiệm tìm kiếm đứa nhỏ, cũng có người có chung bí mật với cô, Khương Chi chợt có cảm giác giống như mình đã hòa nhập vào thế giới này vậy.

Một cảm giác thoải mái chưa từng có tràn ngập trong lòng cô.

Đột nhiên, trong mắt Khương Chi hiện lên hình ảnh phân thân của Thi Liên Chu.

Đầu óc cô mơ hồ choáng váng, lảo đảo muốn ngã, cuối cùng cũng không chịu nổi gánh nặng mà ngã xuống.

Trong khoảng thời gian này, cô đã gánh quá nhiều chuyện, tinh thần lúc nào cũng ở trạng thái căng thẳng, sợ rằng nếu để lộ ra một chút dấu vết hay sơ hở nào, cô sẽ có kết cục giống như trong tiểu thuyết.

Cô cũng sợ rằng việc mình xuyên không vào sách cũng không có tác dụng gì, khiến mấy đứa nhỏ lại đi theo con đường cũ giống như trong sách.

Suy sụp tinh thần, thể lực tiêu hao quá mức, cả người đều mỏi mệt.

Cô rất mệt mỏi.

Ngay vào giây phút ý thức của cô bị nhấn chìm, cô cảm thấy mình bị một lực rất mạnh kéo lại, sau đó cô lại rơi vào một lồng ngực rắn chắc mạnh mẽ, sự lạnh lẽo đến rùng mình trên người anh ập đến, hòa lẫn mùi thuốc lá thoang thoảng.

Cô áp vào ngực anh, cho dù cách lớp quần áo ướt đẫm, cô vẫn có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh.

Trong lúc mơ hồ, cô nghe thấy sự căng thẳng xen lẫn trong giọng nói lạnh lùng của Thi Liên Chu: “Khương Chi!”

Khương Chi?

Đúng vậy, cô là Khương Chi.

Cô không phải là Khương Chi Tử.

Anh biết.

Chỉ có anh biết.

. . .

Khương Chi đã nằm mơ.

Trong mộng, cô trở về đời trước.

Cô đang nằm trên giường bệnh, cả người bị cắm đầy ống truyền, các bác sĩ, y tá cứ đến bên cạnh giường cô rồi lại rời đi, nhưng bọn họ đều chỉ lắc đầu, mà hai người bạn cùng đi leo núi mạo hiểm với cô đều có đôi mắt đỏ hoe, bọn họ đau khổ đến mức không thể nào kiềm chế được bản thân.

Cô bị liệt rồi.

Khương Chi vô cùng bình tĩnh nhìn bản thân đời trước.

Ngoại hình của cô rõ ràng không tệ, khuôn mặt có hơi nhợt nhạt, có một loại khí chất dịu dàng và tao nhã, nhưng dáng vẻ này khác xa với tính cách của cô.

“Khương Chi! Cậu đừng ngủ nữa, cậu dậy đi mà, cậu tỉnh dậy cùng đi thám hiểm, leo núi, leo mỏm đá với chúng tớ, cùng đi. . .” Bạn thân không kìm được nước mắt, cô ấy dựa vào mép giường bệnh của cô, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Vẻ mặt Khương Chi có chút đờ đẫn, cô cử động ngón tay, cô muốn đưa tay ra an ủi bạn thân của mình.

“Khương Chi!” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng, dễ nghe, quen thuộc vang lên.

Là ai đang gọi cô?

Khương Chi thu hồi tầm mắt, cả người cô lại ngã vào trong một vòng tròn ánh sáng.

Cô đột nhiên mở mắt, sau đó cô nhìn thấy một đôi mắt phượng có những tia máu.

Quần áo trên người Thi Liên Chu nhàu nát và đã khô ráo rồi, trên khuôn mặt lạnh lùng nùng diễm của anh tràn đầy sự mệt mỏi, quầng thâm màu xanh rất đậm hiện ra dưới đôi mắt, thậm chí trên cằm anh cũng có mấy sợi râu mới nhú.

“Em tỉnh rồi sao? Có khó chịu ở đâu không?” Đôi lông mày nhíu chặt của Thi Liên Chu từ từ giãn ra, nhưng giọng nói của anh vẫn rất lạnh lùng.

Khương Chi môi khô khốc, giọng nói khàn khàn như thể vừa đi bộ ba trăm dặm trong sa mạc: “Tôi bị sao vậy?”

Thi Liên Chu phỉ mím chặt đôi môi mỏng, nhìn cô rồi nói: “Sốt cao một ngày một đêm.”

Lúc nói chuyện, anh lặng lẽ nới lỏng bàn tay mảnh dẻ trong lòng bàn tay của mình ra.

Khương Chi hơi kinh ngạc, cô đột nhiên ngồi dậy thì thấy đầu đau âm ỉ, cô khó chịu cau mày lại: “Một ngày một đêm? Bên ngoài còn trời mưa không? Đội cứu viện đã tìm đến đây hay chưa?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận