Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 690: Thưởng Kẹo Đường

Chương 690: Thưởng Kẹo Đường

Ở nhà, ngày nào bọn họ cũng nhắc nhở con cái không được gây rối hay đánh bạn học ở trường, chịu thiệt một chút cũng không sao.

Cha mẹ thế hệ này giáo dục con cái theo nguyên tắc thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, không được gây rối ở trường, chuyện này dẫn đến khi bọn nhỏ lớn lên, rất nhiều đứa nhỏ đều trải qua chuyện bị bắt nạt ở trường học, nếu nghiêm trọng thì thậm chí còn mất mạng.

Khương Chi mím chặt môi, đời trước cô đã từng nhìn thấy những tin tức khủng khiếp về việc bắt nạt học đường.

Thời đại nào cũng không thiếu những kẻ bắt nạt, đặc biệt là vào những năm tám mươi khi mức độ an ninh còn rất kém, một số người trong gia đình kiếm được ít tiền đã bắt đầu trở nên kiêu ngạo, bồi dưỡng con cái của mình trở thành những kẻ bắt nạt trong tương lai.

Thi Liên Chu liếc nhìn Tiểu Qua đang háo hức nhìn anh, mím môi mỏng rồi đứng lên: “Đánh trả là biện pháp trực tiếp nhất.”

Anh luôn thích phương pháp trực tiếp này.

Các bậc phụ huynh đều nhìn Thi Liên Chu với vẻ mặt phức tạp, miệng cô giáo Vương cũng giật giật, câu trả lời này áp dụng với cha Khương Nam Ngự thì rất hợp lý, nhưng nếu dụng cho những phụ huynh khác thì rõ ràng quá nghiêm trọng rồi.

“Được, cảm ơn cha Nam Ngự đã trả lời.” Cô giáo Vương cười gượng hai tiếng rồi khen ngợi một cách khô khan.

Thi Liên Chu cau mày, đuôi mày và khóe mắt có cảm giác lạnh lẽo: “Kẹo đường.”

Cô giáo Vương sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng cầm lấy một gói kẹo đường đưa cho Thi Liên Chu: “Ngại quá, ngại quá.”

Thi Liên Chu nhìn gói kẹo đường màu hồng phấn có chất lượng kém trong tay, anh cau mày, có chút chán ghét mà ném cho Tiểu Qua: “Ăn ít thôi.”

“Cha, con biết rồi ạ!” Tiểu Qua vui vẻ cười toe toét, vội vàng xé bao kẹo ra liếm một cái.

Tiểu Ngự ở bên cạnh liếc nhìn một cái, giống như “Lạy ông tôi ở bụi này” mà hỏi một câu: “Có phải rất ngọt hay không?”

“Ừm ừm, ngọt lắm đó, có vị dâu tây!” Tiểu Qua gật đầu liên tục, quay người đưa kẹo cho Tiểu Ngữ: “Anh cả, anh có muốn ăn không? Thật sự ngọt lắm đó, cảm ơn cha đã lấy được kẹo đường cho con ạ!

Cậu bé nhe hàm răng trắng nho nhỏ, cười rất vui vẻ.

Đôi lông mày cau lại của Thi Liên Chu cũng hơi giãn ra một chút.

Nhưng mà, Tiểu Ngự khoang tay trước ngực, vẻ mặt chán ghét nói: “Một gói nhỏ như vậy, em đã ăn rồi, anh còn ăn nữa thì buồn nôn chừng nào, mẹ ơi, mẹ mau trả lời câu hỏi, thắng cho anh em con mỗi người một gói kẹo đường!”

Tiểu Ngự nói điều này với Khương Chi, nhưng cậu bé vẫn liếc nhìn Thi Liên Chu.

Dáng vẻ này, muốn có bao nhiêu giả đứng đắn thì có bấy nhiêu giả đứng đắn.

Khương Chi nhìn mà buồn cười, nhưng cô cũng không chọc thủng ý đồ nho nhỏ có thể nhìn ra ngay của cậu bé, mà hắng giọng nói: “Trả lời câu hỏi, cha con giỏi hơn, nên hãy để cha trả lời câu hỏi.”

Thi Liên Chu đã quen với chuyện này rồi, anh cũng không để lộ ra vẻ mặt kỳ lạ nào.

Những câu hỏi tiếp theo của cô giáo Vương, đã trở thành những câu hỏi “dành riêng” cho Thi Liên Chu.

Anh luôn đứng dậy một cách nhàn nhã để trả lời những đáp án mà người bình thường sẽ không bao giờ nói, sau đó vô cùng hợp lý mà đòi kẹo đường, một lúc sau, mấy cậu bé mỗi người đều cầm mấy gói kẹo đường, có vị dâu tây, vị táo, vị nho...

Buổi họp phụ huynh kết thúc, ngay cả Khương Chi cũng cầm hai gói kẹo trái cây phủ đường.

Mấy người phụ huynh trong vừa cảm thấy vừa ganh tỵ, vừa cảm thấy kỳ lạ vì bọn họ cho rằng mấy câu trả lời của Thi Liên Chu rất không theo lẽ thường, lại ganh tỵ vì cả nhà Thi Liên Chu có được rất nhiều kẹo đường, thời buổi này, kẹo không phải là thứ rẻ tiền.

Mấy đứa nhỏ bình thường có thể ăn một viên kẹo cũng xem như có niềm vui hiếm có trong thời thơ ấu rồi.

Sau khi tan học, Thi Liên Chu đưa Khương Chi và bọn nhỏ trở lại nhà xuất bản rồi tự mình đi đến ủy ban thị trấn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận