Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 894: Tặng

Chương 894: Tặng

Trợ lý liếc nhìn bóng lưng của Khương Chi, nhỏ giọng nói: “Vâng ạ!”

Sau khi tiến hành đấu giá kết thúc, còn phải đến hậu trường để ký tên xác nhận giao dịch đấu giá và thanh toán tiền giao dịch, làm như vậy mới có thể hoàn thành việc mua bán với nhà đấu giá, về phần hoa hồng của nhà đấu giá nhận được thì cũng không phải là vấn đề mà người mua quan tâm.

Hoắc Thế Quang cũng chú ý đến ánh mắt trao đổi giữa Ân Đình và trợ lý, anh ta cố đè nén sự không vui trong lòng, hỏi: “Anh rể, chiếc trâm cài kim cương xanh này là mua tặng cho chị gái em à?”

Ân Đình lạnh lùng liếc nhìn Hoắc Thế Quang một cái, không chút nể mặt nói: “Có đôi lúc, hỏi mấy câu hỏi không nên hỏi, chính là đang tự rước lấy nhục, cậu xem tôi nói vậy có đúng không?”

“Anh!” Trong lòng Hoắc Thế Quang trầm xuống, ánh mắt trả lời tức giận nhìn Ân Đình.

Ân Đình bắt chéo chân, giọng điệu chậm rãi nói: “Cậu nhìn chằm chằm tôi thì có tác dụng gì chứ? Cậu còn không biết nguyên nhân dẫn đến cuộc liên hôn giữa hai nhà chúng ta sao? Tôi không hề thích chị của cậu, mà tôi cũng không phải là người chị cậu yêu, một cuộc liên hôn giữa doanh nhân và chính trị, cần gì phải chung thủy như vậy đúng không?”

Sắc mặt của Hoắc Thế Quang có chút tái xanh, quay đầu đi, không để ý đến Ân Đình nữa.

Anh ta với người trước mặt này không hợp nhau, ngay cả nửa câu cũng không muốn nói, nhưng với quan hệ giữa nhà họ Hoắc và nhà họ n lại không thể trở mặt, cảm giác cực kỳ khó chịu, chỉ thương thay cho chị gái của anh ta, còn trẻ mà đã sống cuộc sống như một góa phụ.

Người như Ân Đình, kết hôn với ai đều là trò đùa!

Giọng nói của hai người họ cũng không phải cố ý hạ thấp, tự nhiên bị Khương Chi và Triệu Cam Đường ngồi hàng ghế trước nghe thấy.

Ánh mắt Triệu Cam Đường tràn đầy chán ghét nhìn Ân Đình một cái, sau đó quay sang thì thầm với Khương Chi: “Cái tên n Đình này thật sự không biết xấu hổ, cuộc đời này của chị Thế Chi thực sự bị hủy hoại trong tay anh ta.”

Khương Chi nghe được sự đồng tình trong giọng nói của Triệu Cam Đường, cũng chỉ cười khẽ một tiếng.

Nếu như không phải Hoắc Thế Quang yêu Triệu Cam Đường, vậy thì kết cục của hai người họ cũng chưa chắc tốt hơn Ân Đình với Hoắc Thế Chi là bao, bọn họ đều là người sinh ra trong gia tộc giàu có, hưởng thụ tiền tài và địa vị mà gia tộc mang đến, vậy thì tất nhiên phải làm gì báo đáp lại gia tộc, ít nhất chuyện quan trọng như hôn nhân của bọn họ đều không có quyền tự quyết định.

Hoắc Thế Chi là người đáng thương, nhưng trên đời này có biết bao nhiêu người đáng thương chứ, như Trần Cẩm, như những người phụ nữ bị Ân Đình hại chết kia, ai mà không phải người đáng thương chứ?

Ngược lại, Hoắc Thế Chi có thể dựa vào nhà họ Hoắc để có cuộc sống yên bình, cho dù không hạnh phúc, nhưng cũng đủ tốt rồi.

Mặc dù cô rất thông cảm, nhưng sự thông cảm này đến từ việc cô quen biết Cố Tuyển, mà không phải bởi vì bản thân Hoắc Thế Chi.

Không lâu sau, trợ lý của Ân Đình cầm theo một chiếc hộp gấm sang trọng quay lại.

Ân Đình vừa mở nó ra, lên nhìn thấy chiếc trâm cài áo kim cương màu xanh được đặt bên trong.

Trước trâm cài này được bao quanh bởi một viên kim cương lớn, xung quanh là những viên kim cương nhỏ, kiểu dáng bình thường nhưng lại rất bắt mắt, cũng có thể xem như một món đồ trang sức quý giá.

Trong hội trường có rất nhiều quý cô đều liên tục quay sang nhìn về phía n Đình, dù là đã kết hôn đi chưa kết hôn đều khó có thể rời mắt.

Ân Đình khẽ nhếch môi, đứng dậy, hơi vuốt thẳng cổ áo, đưa hộp gấm trong tay cho Khương Chi: “Cô Khương, xin cô hãy thứ lỗi cho sự thất lễ trước kia của tôi, chiếc ghim cài áo này, coi như là lời xin lỗi của tôi, được không?”

Mấy câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, đã tặng ngay chiếc ghim cài áo kim cương mà anh ta vừa bỏ ra rất nhiều tiền để mua.

Hành động này của Ân Đình khiến nhiều người phải trợn mắt há mồm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận