Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 518: Hoắc Cẩm Thịnh

Chương 518: Hoắc Cẩm Thịnh

Khương Chi nhìn cô ấy một cái, ánh mắt dừng lại một chút, cô thản nhiên nói: “Đúng vậy, tôi và nhà họ Hoắc đã được định trước không thể hòa hợp với nhau, sau này cô sẽ gả vào nhà họ Hoắc, để tránh chuyện nhà chồng cô có cảm giác không tốt với cô, vậy thì cô vẫn nên ít giao thiệp với tôi sẽ tốt hơn.”

Triệu Cam Đường siết chặt hai nắm tay đang đặt trên đầu gối, cô ấy cố chấp nói: “Không phải vẫn còn chưa gả vào nhà họ Hoắc sao?”

Khương Chi giật mình, sau đó mỉm cười.

Triệu Cam Đường thực sự là một người phụ nữ có đầu óc đơn giản và tốt bụng.

. . .

Do áp lực từ nhà họ Thi, nhà họ Cố và hội Tam Hợp, cuối cùng nhà họ Hoắc cũng phải nhượng bộ.

Tuy nhiên, bọn họ có một yêu cầu, hy vọng có thể để Hoắc Cẩm Thịnh gặp Cẩu Tử thêm một lần nữa.

Ban đầu khi Khương Chi nghe thấy tin tức này, cô liền từ chối, mặc dù tà thuật chỉ là chuyện vô căn cứ, nhưng nghe thôi cũng thấy rất xui xẻo rồi, hơn nữa Hoắc Cẩm Thịnh, người trời sinh bệnh tật ốm yếu, chính là đối tượng đổi vận với Cẩu Tử, cho nên cô không có ấn tượng tốt với cậu ấy.

Tuy nhiên, sau khi nghe Thi Liên Chu nói yêu cầu này, Cẩu Tử lại ngẩng đầu lên, nói với giọng trẻ con nhưng lại rất bình tĩnh: “Con muốn gặp anh ấy.”

Khương Chi không có lý do gì để từ chối, cô tôn trọng ý kiến của Cẩu Tử, nhưng cô nhất định phải đi cùng cậu bé tới gặp Hoắc Cẩm Thịnh.

Nhà họ Hoắc đồng ý.

Đôi mắt Thái Ngọc đỏ hoe, bà dẫn Khương Chi và Cẩu Tử đến phòng Hoắc Cẩm Thịnh.

Là một người mẹ, bà ta biết hy vọng sống của con trai của mình đã bị tước đoạt một cách đột ngột, trong lòng bà ta vô cùng tuyệt vọng cho nên cũng không có tâm tư nói chuyện với Khương Chi, bọn họ im lặng suốt cả đường.

Cuối cùng, bà ta dừng lại trong một căn phòng khá yên tĩnh.

Thái Ngọc lau mắt, giọng nghẹn ngào nức nở: “A Thịnh ở bên trong, hai người vào đi.”

Đôi mắt đẹp của Khương Chi hơi nheo lại, cô nói thẳng: “Cô không vào cùng chúng tôi à?”

Thái Ngọc liếc cô một cái, cười lạnh nói: “Sao vậy, ở đây còn có người của hội Tam Hợp, cô còn sợ chúng tôi giở trò sao? Nói thật với cô, nếu không phải A Thịnh muốn gặp thằng bé một lần thì tôi tuyệt đối sẽ không để cho hai người đến đây quấy rầy con trai tôi đâu!”

Trong lúc bọn họ tranh cãi, cánh cửa mở ra.

Sắc mặt Thái Ngọc thay đổi, bà ta nhẹ giọng thúc giục: “A Thịnh? Sao con lại tự mình đi ra vậy? Con mau vào trong đi, cẩn thận bị cảm lạnh!”

Lúc này, bà ta không phải là vợ cả của nhà họ Hoắc, chỉ là một người mẹ bình thường.

Khương Chi nắm chặt tay Cẩu Tử, cô lập tức nhìn vào trong phòng.

Người mở cửa là một cậu thiếu niên, cậu ấy gầy như que củi, đến mức chỉ còn da bọc xương, cơ bắp teo tóp, khiến cho đôi mắt trên khuôn mặt trở nên rất to, nhìn hơi đáng sợ.

Đây chính là Hoắc Cẩm Thịnh.

Khương Chi cau mày, không phải vì sợ hãi, mà vì cô cảm thấy rất có thể Hoắc Cẩm Thịnh không phải trời sinh bệnh tật, mà là mắc phải một căn bệnh hiếm gặp nào đó, tuy nhiên trình độ y tế những năm tám mươi không cao lắm, cho nên không thể kiểm tra ra được.

Nhưng hành động của Cẩu Tử có chút vượt quá dự đoán của cô.

Cẩu Tử vừa nhìn thấy Hoắc Cẩm Thịnh liền chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu ấy, còn gọi một tiếng: “Anh Cẩm Thịnh.”

“Em đến rồi.” Một nụ cười hiên lành hiện lên trên khuôn mặt không có mấy lạng thịt của Hoắc Cẩm Thịnh, cho dù nụ cười này nhìn có vẻ đáng sợ hơn nhưng Khương Chi lại thấy trong đó có sự thương yêu thiện ý, cậu ấy không hề có địch ý với Cẩu Tử.

Bạn cần đăng nhập để bình luận