Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1003: Trên Biển

Chương 1003: Trên Biển

Cảng Okajima là một trong những cảng thương mại quốc tế lớn nhất của đất nước Nhật Bản.

Khi Khương Chi với Mạnh Lam đến cảng Okajima thì đã là 12 giờ đêm. Vì không muốn để cho nhóm Yamaguchi nghi ngờ, hai người quyết định giả mạo là người Nhật Bản, còn thay trang phục đặc trưng của đất nước Nhật Bản.

Mặc dù cảng Okajima đang là nửa đêm nhưng cảng vẫn sáng như ban ngày.

Những chiếc thuyền đánh cá lần lượt chở đầy hàng trở về. Thuyền phủ kín mặt biển. Ở bến tàu cũng có rất nhiều người, họ đều là người khuân vác đang chờ dỡ hàng.

Ngay khi thuyền cập bến thì lập tức công nhân ở bên tàu kéo đến.

Khương Chi lạnh lùng nhìn người đứng vây quanh ở bến tàu, nói với Mạnh Lam: “ Anh đi thuê một con thuyền đi.”

Mạnh Lam gật đầu, quay người đi làm.

Khương Chi đứng ở trong một góc quan sát. Mỗi khi có một con thuyền đánh cá quay lại vào bờ thì lập tức sẽ có một nhóm người Yamaguchi mặc đồ đen đến kiểm tra, ngay cả khoang chứa tôm cá cũng không tha.

Không khí ở cảng càng trở nên căng thẳng bởi vì có nhóm người Yamaguchi.

Khương Chi cụp mắt xuống, những ngón tay mảnh khảnh siết chặt lại.

Đến bây giờ cô cũng chỉ biết Thi Liên Chu biến mất khỏi bữa tiệc trên chiếc du thuyền, vị trí cụ thể như thế nào cũng không biết. Nhưng mà nhìn nhóm người Yamaguchi kiểm tra cẩn thận như vậy thì cô biết được rằng anh nhất định đã rơi xuống biển.

Biển rộng mênh mông như vậy thì cô nên đi tìm anh ở đâu?

Hô hấp của Khương Chi hơi khó khăn, ngực chợt đau nhói.

Rất nhanh Mạnh Lam thuê được một chiếc thuyền và quay lại, theo sau anh ấy còn có một thuyền trưởng và một người phụ tá. Họ đều là người Nhật Bản chính cống.

Khi họ lên thuyền, nhóm người Yamaguchi lại đến nữa.

Cầm đầu nhóm người Yamaguchi là một người đàn ông thấp bé thô lỗ, vẻ mặt hung dữ: “Kiểm tra!”

Sắc mặt Mạnh Lam lạnh lùng, che chắn cho Khương Chi ở phía sau, để cho nhóm người Yamaguchi đi vào khoang thuyền kiểm tra.

Sau khi kiểm tra xong, người đàn ông thấp bé thô lỗ hừ một tiếng, khẽ xua tay để cho họ rời đi.

Thuyền trưởng cong lưng cúi đầu mỉm cười, cúi người lẩn nữa đưa ra hai điếu thuốc rồi mới bắt đầu ra khơi. Người phụ tá cũng vội vàng nhổ neo. Con tàu nhanh chóng khởi hành, tạo ra một con sóng lớn trên mặt biển.

“Hai vị khách đều là người Trung Quốc phải không?” Lúc thuyền trưởng lái thuyền thì người phụ tá cũng không rảnh rỗi mà bận trò chuyện cùng với Mạnh Lam và Khương Chi.

Anh ta nói một chút tiếng Trung không xuôi, dù không chuẩn nhưng để hiểu thì cũng không có vấn đề gì.

Bọn họ dựa vào việc cho thuê thuyền để kiếm sống. Mỗi ngày đều chở khách du lịch đến Nhật Bản tham quan nên việc biết một chút ngôn ngữ của nước khác cũng không có gì kỳ lạ. Dù sao đây cũng là bát cơm của họ.

Người phụ tá tiếp tục nói: “Rất hiếm có khách du lịch nào muốn ra khơi vào lúc tối muộn như thế này.”

Mạnh Lam liếc mắt nhìn Khương Chi một cái, cười ngây ngô nói: “Bà chủ của tôi đã nghe nói về chuyện trên du thuyền hôm nay nên muốn đi xem nơi xảy ra chuyện một chút để hóng chuyện. Nghe nói các vị khách tham dự buổi tiệc hôm nay đều là những người giàu có thuộc tầng lớp thượng lưu ở Nhật Bản các anh!”

Ánh mắt cẩn thận ban đầu của người phụ tá chợt thay đổi, cười nói: “Thì ra là vậy. Tôi còn tưởng rằng các anh có quen biết người Trung Quốc mà nhóm người Yamaguchi kia đang truy đuổi chứ. Tôi nói với các anh này đừng vì hóng chuyện cho vui mà bị nhóm người Yamaguchi bắt, họ sẽ lấy mạng các anh đấy!”

Nghe thấy chuyện có liên quan đến Thi Liên Chu, ánh mắt Khương Chi chợt lóe lên, đè xuống nhịp tim đang đập nhanh, dò hỏi: “Thật vậy sao, vậy cái người Trung Quốc đó cuối cùng thế nào?”

Người phụ tá cũng không nghi ngờ, vui vẻ hớn hở nói: “Có rất nhiều người hỏi nhưng mà tôi nghe nói là anh ta bị bắn rơi xuống biển. Người của nhóm Yamaguchi đang trục vớt ở vùng biển đó. Cũng không biết anh ta có còn sống hay không. Haiz, thật đáng thương.”

“Nhưng mà tôi cũng nghe nói ông chủ của băng đảng Yamaguchi đó cũng bị anh ta tấn công mà bị trúng đạn.”

Đầu óc Khương Chi trống rỗng nhưng cô vẫn cố gắng hết sức để giữ nét bình tĩnh trên khuôn mặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận