Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 921: Giúp

Chương 921: Giúp

Điều kiện của nhà họ Bạch đúng là không tệ, từ ngôi nhà mà họ đang sống cũng có thể thấy được, trước đây nhà họ Bạch cũng rất có của cải, nếu không phải vì mê muội Khương Tả Phong đến váng đầu thì cuộc sống của Bạch Hương Chi cũng không rơi vào hoàn cảnh như hiện nay.

Mạnh Lam lái xe, xe chạy thẳng một đường đến cuối phố, trên đoạn đường này có không ít người đã ra cửa nhìn theo, họ rất muốn biết rốt cuộc là nhà ai lại mua xe rồi.

Đầu năm nay, nhà có thể mua được xe thế này không phải nhà bình thường, hàng xóm còn có thể lấy đề tài này ra bàn tán trong vài ngày, vả lại vừa nhìn đã biết chiếc xe thế kia không rẻ, vừa lớn vừa rộng rãi.

“Ôi, dừng ở trước cửa nhà họ Bạch rồi!”

“Gần đây nhà họ Bạch náo nhiệt quá nhỉ! Một lúc lại có một chiếc xe.”

“Ha ha, nghe nói con gái trước kia của nhà họ Bạch là Bạch Hương Chi kia đã dẫn theo con gái mình về nhà ngoại. Ôi, con gái nhà bà ta da trắng thịt mềm, mắt to, xinh đẹp được người của nhà có tiền nhìn trúng.”

“…”

Hàng xóm líu lo trò chuyện không ngừng.

Khương Chi để Mạnh Lam và Hồ Vĩnh Chí chờ đợi trên xe, còn mình thì đi theo Bạch Hương Chi vào nhà.

Bây giờ đang là thời gian ăn cơm trưa, Bạch Hương Chi vừa mở cửa thì cả đám đang ngồi ăn cơm trưa ở phòng khách lập tức nhao nhao quay đầu nhìn ra, trong đó bao gồm cả Khương Đinh Hương đang cúi đầu, im lặng không nói gì.

Khương Đinh Hương vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Khương Chi đi theo Bạch Hương Chi đến đây, cô ta ngây ngẩn cả người, đồ ăn được gắp trên tay cũng rơi lên mặt bàn.

Khương Chi nhìn Khương Đinh Hương, một thời gian không gặp thì cô ta gầy đi không ít.

Cô thản nhiên cười một tiếng, trêu ghẹo cô ta: “Thế nào, không nhận ra tôi à?”

Nghe thấy lời nói giống như rất thân thuộc của Khương Chi, cũng không biết thế nào mà vành mắt của Khương Đinh Hương lập tức đỏ lên, cô ta há miệng, nhỏ giọng gọi: “Chị!”

Cô ta không gọi “chị sáu”, cũng không gọi “Khương Chi”, cô ta gọi “chị” vì Khương Chi của bây giờ cho cô ta cảm giác hoàn toàn không giống trước kia, cô ta có cảm giác Khương Chi giống như chị ruột của mình.

Không có cách nào để miêu tả được loại cảm giác này, cô ta chỉ biết bản thân đang cảm thấy rất yên tâm.

“Chị sao? Cô, cô ta là ai vậy?” Đôi mắt của một người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên cạnh Khương Đinh Hương sáng lên, mà ánh mắt anh ta nhìn Khương Chi như nhìn bảo bối gì đó. Không cần hỏi, Khương Chi cũng biết thân phận của anh ta.

Bạch La Lâm.

Anh ta thấy Khương Đinh Hương không chịu khuất phục nên chuyển mục tiêu đến chỗ cô rồi đây mà.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Khương Chi như đang nghiền ngẫm. Trên đời này có rất nhiều kẻ ngu xuẩn sẽ có một số suy nghĩ viển vông.

Có lẽ vì lúc này Khương Chi đã không giống như trước đây nữa nên khi dẫn cô về nhà mẹ đẻ của mình, Bạch Hương Chi cũng ưỡn thẳng lưng, cười nói: “Anh, chị dâu, đây là con gái em, lão lục, Khương Chi Tử.”

Bà ta vừa nói ra lời này thì bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Giang Noãn Xuân ở nhà họ Bạch cũng đâu phải ở không, cô ta đã kể lại rõ ràng tường tận chuyện trong nhà Giang, bao gồm cả thân thế của mình và của Khương Chi, và cả thanh danh thối nát của Khương Chi khi còn ở trong thôn Khương Gia.

Bạch La Lâm giật mình nhưng sau đó ánh mắt lại sáng lên.

Chưa kết hôn mà đã có con? Thế này chẳng phải tốt hơn sao?

Ánh mắt của Khương Chi đảo qua từng người nhà họ Bạch, giọng nói thản nhiên: “Đinh Hương, ra đây!”

Khương Đinh Hương vội gật đầu, đi theo Khương Chi ra ngoài.

Ngay khi Khương Chi vừa đi, Bạch La Lâm lập tức bước lên kéo cánh tay Bạch Hương Chi, không ngừng rướn cổ nhìn ra ngoài dò xét, trên mặt lộ nụ cười bỉ ổi, thấp giọng nói: “Cô, cô phải nói cho nhà cháu biết Khương Chi Tử xinh đẹp như thế từ trước mới đúng chứ, nếu như vậy cũng không cần đẩy Đinh Hương lên rồi.”

Sắc mặt Bạch Hương Chi thay đổi, bà ta hất tay Bạch La Lâm ra, cau mày nói: “La Lâm, Khương Chi Tử không phải người cháu có thể tính kế.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận