Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 774: Tưởng Hạo

Chương 774: Tưởng Hạo

Ôn Hoa Anh cau chặt mày, lúc bà ấy vừa muốn lên tiếng thì giọng nói bình tĩnh của Thi Bỉnh Thiên lại cất lên: “Đồng chí Ôn Hoa Anh, bà đừng quên, bà cũng từng là lưỡi dao sắc bén của quốc gia, chẳng lẽ nhiều năm qua đã khiến bà đã quên rồi sao?”

Ôn Hoa Anh im lặng, hai bàn tay xuôi theo hai bên người cũng run rẩy, có một cảm giác bất lực khó giải thích được đang cuồn cuộn trong lòng bà ấy.

Đúng vậy. Bà ấy đã từng là lưỡi dao sắc bén của quốc gia, làm việc gì cũng nghĩ đến quốc gia đầu tiên, mà không được chú trọng vào tình cảm riêng tư.

Ôn Hoa Anh nhắm hai mắt lại, bà ấy quay người muốn rời khỏi phòng sách, khi tay vừa sờ đến chốt cửa thì giọng nói bình tĩnh, trầm thấp đã vang lên: “Tôi chưa từng quên đi thân phận của mình, cũng chưa từng quên sứ mệnh khi là một người nhà họ Thi. Thế nhưng làm người lại không có nửa điểm lòng riêng, bất cứ chuyện gì cũng phải lợi dụng nỗi khổ sở của con cái thì đã không còn là gia huấn của nhà họ Thi mà tôi biết nữa rồi.”

Ôn Hoa Anh dứt lời, cửa phòng sách “ầm” một tiếng khép lại.

Thi Bỉnh Thiên đứng sau bàn sách, vẻ mặt giật mình, rất lâu sau đó cũng không lên tiếng, bóng lưng ông ấy lộ vẻ cô đơn mà hiu quạnh.



Yến Lâm Uyển.

Tưởng Nguyên Trinh mặc quần áo ở nhà, tâm trạng không tệ ngồi trên ghế sô pha, chăm sóc hoa hồng. Mùi thơm thoang thoảng của hoa hồng xông vào mũi khiến tâm trạng người ta cũng vui vẻ, giống như tâm trạng lúc này của cô ta.

Đôi mắt cô ta long lanh như chứa ý cười, tay cầm kéo tỉa tót cho thân cây hoa hồng.

“Kính coong! Kính coong!”

Một loạt tiếng chuông cửa dồn dập vang lên, khiến động tác của Tưởng Nguyên Trinh phải dừng lại.

Cô ta nhíu mày, đứng lên đi mở cửa.

Tưởng Nguyên Trinh vừa mở cửa ra, nhìn thấy người đứng trước cửa thì sắc mặt đã hoàn toàn thay đổi, giọng nói cô ta lộ rõ không vui: “Cậu đến đây làm gì? Bị người ta nhìn thấy thì sao?”

Người đứng ngoài cửa đội mũ lưỡi trai, hắn khẽ ngẩng đầu, lạnh lùng cười: “Qua cầu rút váng không giống như chuyện mà chị sẽ làm.”

Tưởng Nguyên Trinh nghiến chặt hàm răng, chỉ có thể mở rộng cửa cho hắn bước vào.

Tưởng Hạo ngồi xuống ghế sô pha, tiện tay quơ lấy quả táo nhét vào miệng mình, một tay khác khoác lên lưng ghế sô pha, hắn vừa ăn táo vừa chế nhạo nhìn về phía Tưởng Nguyên Trinh: “Cuộc sống này của chị đúng là rất thoải mái, chứa chấp một đứa em họ như tôi hẳn là không thành vấn đề nhỉ?”

Nghe đến đây, sắc mặt Tưởng Nguyên Trinh bỗng tái mét.

Vì Thi Lam Chu sẽ thường xuyên ghé vào đây, nếu sơ ý để cô ta đụng phải Tưởng Hạo thì không hay.

Tưởng Nguyên Trinh không trả lời, ánh mắt hắn sáng rực hỏi: “Chuyện kia thế nào rồi? Không bị phát hiện chứ?”

“Ồ, tôi làm việc mà chị còn không yên tâm sao? Tôi đều nói rằng phải dốc sức vì cô chủ, chắc chắn sẽ không làm bại lộ thân phận của chị, tôi còn trả một vạn tiền thù lao, cho dù là ai cũng sẽ nổi điên thôi.” Tưởng Hạo nhếch môi cười, giọng nói đắc ý.

“Cô chủ gì?” Tưởng Nguyên Trinh nhíu mày, cô ta rất buồn bực.

Cô ta đã biết xưa này Tưởng Hạo này không đáng tin nhưng dưới tay cô ta lại không có người đắc lực nào, vừa khéo đứa em họ tội phạm này lại đến tìm cô ta giúp đỡ, một khi đã rơi vào đường cùng thì có thể thử bất cứ cách nào, vì vậy cô ta đã dùng hắn.

Tưởng Hạo bắt chéo hai chân, rung đùi, nói: “Tôi đã làm xong chuyện rồi, chỉ cần chờ bọn họ gửi ảnh chụp đến là được. Chị họ, tôi đã làm đến mức này rồi, dù sao chị cũng phải cứu tôi chứ, không cho tôi ở lại đây cũng được, cho tôi năm vạn tiêu xài đi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận