Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 834: Bắt Lại

Chương 834: Bắt Lại

Khương Chi rất ngạc nhiên, cô đã biết dưới tay cô ta không có người nhưng cũng không ngờ cô ta ngu đến mức dùng em họ của mình.

Hơn nữa dưới tình hình trước mắt, hẳn là cái chết của Tưởng Hạo không thể thoát khỏi có liên quan đến Tưởng Nguyên Trinh.

Trái lại Tưởng Nguyên Trinh này đúng là tàn nhẫn, vì muốn tiêu diệt chứng cứ mà có thể ra tay với cả em họ mình.

Tạ Lâm nói tiếp: “Ông chủ đã ra lệnh cho tôi theo dõi Tưởng Nguyên Trinh, tôi cũng không ngờ tối hôm nay lại nhìn thấy cô ta lái xe đến vùng ngoại ô, tôi lập tức chặn đường cô ta, đến khi mở cốp xe sau thì phát hiện một thi thể đựng trong rương hành lý.

“Đã để tên cầm đầu nhóm lưu manh kia xác nhận chưa? Xác định xác chết này là của Tưởng Hạo sao? Đúng là Tưởng Hạo đã thuê hắn sao?”

Lúc Tạ Lâm nói chuyện, Tưởng Nguyên Trinh không phản bác một lời nào, giống như cô ta đã cam chịu số phận.

Trong mắt Thi Liên Chu vẫn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, vẫn hoàn toàn thờ ơ như trước đây: “Tống cô ta đến sở cảnh sát đi!”

Bỗng nhiên Tưởng Nguyên Trinh ngẩng đầu nhìn về phía Thi Liên Chu. Nếu đưa cô ta đến sở cảnh sát, cho dù nhà họ Tưởng có quyền thế ngập trời cũng không thể gạt được, huống hồ người cô ta giết lại là em họ mình, nhà họ Tưởng có thể che chở cho cô ta không thì vẫn chưa thể biết được.

Cô ta không ngờ Thi Liên Chu nhẫn tâm như vậy, hoàn toàn không chừa cho cô ta một cơ hội sống sót nào.

Tưởng Nguyên Trinh ngây ngốc nhìn Thi Liên Chu, trong mắt cô ta là sự tuyệt vọng mà ngây dại, giọng nói trở nên điên cuồng: “Anh không thể đối xử với em như vậy! Anh phải cưới em, anh phải cưới em mới đúng! Anh năm, nhất định anh phải cưới em, vì sao anh thay lòng đổi dạ? Vì sao?”

Khương Chi nghe thấy lời nói điên cuồng của Tưởng Nguyên Trinh thì bàn tay chợt siết chặt.

Thi Liên Chu nhìn cô ta, khóe môi lạnh lùng cong lên, biểu cảm trên mặt càng giá rét hơn bình thường.

Tưởng Nguyên Trinh thấy Thi Liên Chu hoàn toàn không muốn để ý đến mình thì cười “ha ha” hai tiếng, ngay sau đó tròng mắt cô ta đã đỏ ngầu nhìn về phía Khương Chi, ánh mắt vô cùng hung ác, cô ta chỉ ước gì có thể uống máu cô, ăn thịt cô nhưng đến sau cùng cũng không nói được câu nào.

Hôm nay, lúc Tưởng Nguyên Trinh bị chặn đường, cô ta đã biết rõ kết thúc của mình, cô ta không sợ mà cũng lười cầu xin tha.

Thi Liên Chu nghiêng người chắn trước Khương Chi, hàm dưới căng cứng.

“Giao cô ta cho cảnh sát.”

Anh đưa bút ghi âm cho Tạ Lâm. Phạt cả hai tội là thuê người cưỡng gian và giết người, có nhà họ Thi vận hành trong đó, cho dù Tưởng Nguyên Trinh có ba đầu sáu tay cũng không thể sống sót trở ra.

Lúc Tạ Lâm cho người đưa Tưởng Nguyên Trinh ra, ánh mắt cô ta vẫn còn lưu luyến nhìn Thi Liên Chu.

Khương Chi híp mắt. Cặp đôi trong tiểu thuyết của Thi Liên Chu lại dễ dàng bị log out như thế, nói ra đúng là buồn cười.

Cô ta quá cẩn thận, cẩn thận đến mức tự cắt đứt đường sống của chính mình.

Luật pháp hiện tại rất nghiêm, vừa nghiêm khắc vừa nhanh chóng, án giết người phân thi thể thế này thuộc vào án nghiêm trọng, sẽ bị xử tử hình, mà còn là lập tức thi hành án, sẽ không để tội phạm có cơ hội sống lâu hơn.

Trái lại Tưởng Nguyên Trinh có thể hòa giải với người nhà của nạn nhân, cộng thêm có nhà họ Tưởng dàn xếp, nói không chừng cũng có thể chỉ ngồi trong tù mấy năm rồi được thả. Thế nhưng đáng tiếc nạn nhân bị cô ta giết lại là em họ mình, có lẽ chuyện hòa giải sẽ rất khó, cộng thêm nhà họ Thi tạo áp lực, xem như cô ta xong đời rồi.

Sau này không còn Tưởng Nguyên Trinh nhảy ra tìm đường chết nữa rồi.

Trong thoáng chốc tâm trạng Khương Chi cũng hơi phức tạp.

Cô còn cho rằng Tưởng Nguyên Trinh sẽ là đối thủ lâu dài của mình, vì dù sao cô ta cũng là một người đủ kiên nhẫn nhưng không ngờ sự kiên nhẫn của cô ta chỉ dành cho Thi Liên Chu, một khi có người ngăn cản con đường của mình, sự kiên nhẫn kia sẽ sụp đổ ngay lập tức.

Bạn cần đăng nhập để bình luận