Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 728: Thông Báo

Chương 728: Thông Báo

“Đàm Chính Quang!” Thi Lam Chu hét lớn một tiếng với bóng lưng của chồng mình.

Vẻ mặt cô ta hơi bối rối, cũng có chút khiếp sợ, hai người vốn tự do yêu đương rồi kết hôn, làm vợ chồng đã nhiều năm nhưng chưa từng cãi nhau, không ngờ anh ấy lại nói như vậy với mình trước mặt mọi người trong nhà họ Thi.

Thi Khâm Chu nghe cãi vã ồn ào đến mức nhức đầu, anh ấy cau mày nói: “Lam Chu, ngồi xuống đi! Em thử xem bây giờ em có dáng vẻ như thế nào?”

Dù sao thì Thi Lam Chu cũng hơi sợ Thi Khâm Chu, cô ta ngồi xuống rồi lau nước mắt, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Hạ Mộ Thanh nghiêng mắt nhìn mấy đứa nhỏ rồi nói: “Dì Lưu, bưng đồ ăn lên bàn đi.”

Dì Lưu ở trong bếp vội vàng “ừ” một tiếng.

“Em lên lầu gọi cha mẹ.” Sau khi dặn dò dì Lưu, Hạ Mộ Thanh đứng dậy chỉnh lại gấu váy nhung, bước từng bước tao nhã lên lầu.

Hạ Mộ Thanh là con dâu cả của nhà họ Thi, cho dù ở đâu khi nào, cô ấy đều phải đoan trang, không thể để người khác chê cười.

Hạ Mộ Thanh vừa lên lầu liền gặp Thi Liên Chu đi ra từ trong thư phòng, anh bình tĩnh gọi một tiếng: “Chị dâu cả.”

“Ừ, xuống ăn cơm đi.” Hạ Mộ Thanh mỉm cười gật đầu.

Thi Liên Chu ung dung đi xuống lầu, nhìn dáng vẻ cường tráng khỏe mạnh của anh, rõ ràng anh không bị ông Thi đánh một trận giống như Thi Lam Chu mong đợi, việc cả ông Thi và bà Thi đều bất công khiến trong lòng Thi Lam Chu càng không thoải mái hơn mấy phần.

Ông bà Thi cùng đi xuống lầu.

“Cha, mẹ.” Thi Khâm Chu là người đầu tiên đứng lên, anh ấy cung kính gọi một tiếng.

Hạ Mộ Thanh và mấy đứa nhỏ cũng vậy.

Cho dù trong lòng Thi Lam Chu có ý kiến hơn nữa thì cô ta cũng không dám la lối khóc lóc trước mặt ông Thi, cho nên cũng gọi một tiếng “Cha, mẹ”

Đàm Vi Vi chớp mắt, vui vẻ nói: “Ông bà ngoại mau ngồi xuống đi ạ, hai người còn không xuống thì Vi Vi sẽ chết đói mất.”

Thi Bỉnh Thiên xua tay: “Ngồi xuống hết đi.”

Ôn Hoa Anh cười ha hả nhéo mũi Đàm Vi Vi một cái: “Con bé lém lỉnh này, cháu đói bụng thì ăn cơm đi.”

Cao Nguyên Hương không xuống lầu.

Mọi người ngồi xuống ăn cơm.

Trong lúc nhất thời, trên bàn chỉ có tiếng bát đũa chạm nhau, cũng không có ai nói chuyện.

Sau bữa ăn, dì Lưu bưng trái cây lên.

Thi Bỉnh Thiên dùng khăn lông lau tay, ông ấy liếc nhìn mọi người trên bàn với vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm giọng nói: “Hôm nay cha có chuyện này muốn nói cho mấy đứa biết, chuyện lão ngũ có con là thật, nếu như bên ngoài có người hỏi, cứ nói đúng như sự thật là được.”

Nghe vậy, Thi Lam Chu siết chặt đôi đũa trong tay.

Nói đúng sự thật?

Ý của ông Thi là chấp nhận cho năm mẹ con kia bước vào nhà họ Thi à?

“Đi đây.” Thi Liên Chu không thèm nhìn vẻ mặt của những người khác, anh đứng dậy sải bước dài rời đi.

Thi Liên Chu vừa rời đi, Thi Lam Chu liền đặt đũa xuống, cô ta nói với giọng kích động: “Cha! Sao cha có thể dễ dàng chấp nhận chuyện này như vậy chứ? Cha còn chưa biết người phụ nữ kia đang làm gì, sao có thể để cô ta gả cho lão ngũ chứ? Chuyện này không khỏi quá qua loa rồi!”

Ôn Hoa Anh nghe thấy lời nào của Thi Lam Chu thì cau mày, bà ấy không vui mà đập mạnh đũa xuống bàn.

Bà ấy nói những lời thấm thía: “Lão Tam, con lại quên lời mẹ vừa nói rồi à? Khoan không nói đến chuyện A Chi là một cô gái rất tốt, cho dù con bé không phải như vậy, lão ngũ muốn cưới, con có thể ngăn cản thằng bé không? Hay con nghĩ rằng lão ngũ sẽ nghe lời cha mẹ nói?”

“Con cũng nên nhân lúc còn sớm mà nói rõ ràng với cô gái nhà họ Tưởng kia đi, đừng để sau này lại có chuyện, vậy thì khó coi lắm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận