Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 903: Đừng Để Bị Lừa

Chương 903: Đừng Để Bị Lừa

Lúc này Hoắc Thế Quang đã đi đến, cười nói: “Em nói cái gì mà phấn khởi như vậy?”

Triệu Cam Đường lắc đầu: “Em nói, may mắn mà có A Chi ở đây, nếu không rất có thể chúng ta đều chết cả rồi.”

Hoắc Thế Quang đồng ý với lời nói này của Triệu Cam Đường, anh ta gật đầu, hơi do dự rồi nói: “Cảm ơn cô, Khương Chi, tuy cô và nhà họ Hoắc chúng tôi bất hòa, thậm chí… Thôi, bỏ đi. Tóm lại lần này tôi phải cảm ơn cô, nếu sau này có chuyện cần tôi giúp thì hãy lên tiếng”.

Dứt lời, anh ta liếc nhìn Ân Đình: “Cái tên Ân Đình kia hơi kỳ lạ, tốt nhất cô vẫn nên cẩn thận, đừng để bị lừa!”

Khương Chi nhìn thoáng qua Hoắc Thế Quang, gật đầu.

Trái lại Hoắc Thế Quang này vẫn có sự khác biệt với những người còn lại của nhà họ Hoắc, anh ta yêu ghét rõ ràng, sẽ không vô duyên vô cớ oán hận lên cô. Chỉ đáng tiếc, sinh ra ở nhà họ Hoắc thì nhất định giữa bọn họ không thể trở thành bạn bè.

Trong lúc mấy người họ đang nói chuyện phiếm thì có không ít người đã lục tục kéo đến chào hỏi Khương Chi.

Về tình về lý, Khương Chi chính là ân nhân cứu mạng bọn họ, huống hồ người đến buổi bán đấu giá thế này cũng không phải người bình thường, có thể mượn cơ hội này để mở rộng mối quan hệ, cớ sao không làm?

Khương Chi cũng không tỏ ra lạnh lùng như vừa rồi, cô vẫn vui vẻ trò chuyện vài câu với mọi người.

Trong thoáng chốc, cô đã xã giao với không ít nhân vật ở thành phố Thanh này.

Chẳng qua vì trong hội trường có người chết nên mọi người không trò chuyện nhiều, đơn vị tổ chức bán đấu giá đã gọi điện thoại liên hệ với cảnh sát và bệnh viện, chỉ hy vọng họ sẽ đến nhanh một chút, chỉ hy vọng trong thời gian đó đám cướp kia sẽ không trở lại.

Không bao lâu sau, Yến Linh đã cầm một cái hộp đến.

“Cô Khương, hôm nay phải cảm ơn cô, đây là một món quà tặng nhỏ của bán đấu giá Huy Hoàng chúng tôi, xin cô đừng ghét bỏ! Sau này nếu cô lại muốn đến thì hãy gọi điện thoại báo trước cho chúng tôi, nhất định chúng tôi sẽ sắp xếp cho cô một chỗ ngồi tốt nhất!”

Dứt lời, Yến Linh đã đưa chiếc hộp cho Khương Chi.

Khương Chi cười, từ chối quà cảm ơn, cô hé miệng nói: “Quà tặng thì không cần đâu, nhưng tôi muốn hỏi một câu. Những món đồ đã được gõ búa thành giao vừa rồi có còn hiệu lực không? Không vì chuyện xảy ra ngoài ý muốn lần này mà không được tính nữa chứ?”

Món đồ cổ của cô đã được gõ búa với giá mười bảy vạn, nếu để cái giá kia trôi theo dòng nước thì đúng là rất đáng tiếc.

Huống hồ người mua này còn là Ân Đình vừa mất tiền kia.

Yến Linh giật mình sửng sốt, cô ta trả lời trong vô thức: “Đương nhiên là không! Bán đấu giá Huy Hoàng chúng ta chưa từng lừa gạt ai.”

Khương Chi mím môi, ánh mắt liếc xéo qua Ân Đình, cô cười nói: “Vậy thì tốt rồi. Phiền bên đấu giá ký tên xác nhận thành gia đấu giá với tôi, tránh cho một lúc nữa cảnh sát kéo đến đây thì không có thời gian cầm tiền đến giao, như vậy tôi cũng không yên tâm.”

Yến Linh không hiểu gì: “Hôm nay, cô cũng có đồ vật tiến hành đấu giá ở đây sao?”

Yến Linh nhớ rõ trong danh sách người ủy thác mới không có người họ Khương.

Khương Chi thấy vậy thì không giấu diếm, cô nói: “Có. Món pháp lam của cửa hàng đồ cổ Hữu Gian.”

Vừa nghe đến món thương phẩm nổi bật đêm nay, Yến Linh lập tức lấy lại tinh thần, cô ta hơi ngạc nhiên hỏi: “Cô Khương là bà chủ của cửa hàng đồ cổ Hữu Gian sao?”

Ban đầu cô ta cũng không thèm nhìn đến một cửa hàng đồ cổ còn chưa có danh tiếng nào, thế nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện một món thượng phẩm nổi bật như pháp lam, đã vậy còn bán được với cái giá mười bảy vạn, cực kỳ cao, tuy trong quá trình hơi buồn cười nhưng không thể không nói đã mang lại lợi nhuận rất lớn cho buổi đấu giá của bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận