Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 480: Kiếm Chuyện

Chương 480: Kiếm Chuyện

Cố Tuyển lái xe, Thi Liên Chu và Khương Chi ngồi ở hàng phía sau.

“Nhìn thế nào thì tôi cũng giống như là tài xế lái xe cho hai người vậy chứ?” Cố Tuyển vô cùng hiểu vị trí của mình.

Thi Liên Chu nâng mi mắt, nắm lấy tay Khương Chi, vuốt ve ngón tay mảnh khảnh, có cảm xúc tinh tế của cô.

Anh nhàn nhạt hỏi: “Đặt nhà hàng nào rồi?”

“Ê, hai người có thể chú ý đến một người đang độc thân là tôi không?” Cố Tuyển nhìn qua kính chiếu hậu thấy Thi Liên Chu và Khương Chi đang nắm tay nhau thì anh ấy không thích ứng được mà bĩu môi, giống như là nhìn thấy lục địa mới vậy.

Thi Liên Chu cười lạnh: “Xì, nếu cậu không từ chối Hoắc Thế Chi thì chắc là con cũng đã học trung học rồi.”

“Hoắc Thế Chi?” Khương Chi lặp lại một lần.

Cô nghĩ, người này chính là người chị muốn kết hôn trong miệng Triệu Cam Đường, chỉ là không nghĩ tới Cố Tuyển và nhà họ Hoắc lại có quan hệ sâu xa như vậy.

Cố Tuyển không nói lại được thì ngậm miệng không nói nữa.

Không biết nghĩ tới cái gì mà thần sắc trong mắt anh ấy có chút phức tạp.

Xe chạy khoảng hai mươi phút, cuối cùng cũng dừng lại trước một nhà hàng Tây cao cấp.

“Tôi vào trước đây, các người vào sau đi!” Cố Tuyển chỉnh lại cà vạt trên cổ mình. Hôm nay anh ấy ăn mặc rất nghiêm chỉnh, lịch sự, có lẽ vì sắp gặp lại người đã từng theo đuổi nên vẻ mặt anh ấy hơi xấu hổ và căng thẳng.

Đôi mắt Khương Chi nhìn theo bóng lưng của Cố Tuyển, cô nói như có điều suy tư: “Cố Tuyển thích cô Hoắc kia sao?”

Trong tiểu thuyết, tình cảm của Cố Tuyển là một tờ giấy trắng, anh ấy là ánh trăng sáng vĩnh viễn không bao giờ phai mờ trong lòng nữ chính Thi Nam Châu, nếu hỏi anh ấy có thích Thi Nam Châu hay không, e rằng cũng chỉ có một mình anh ấy biết.

Thi Liên Chu lại không có bất kỳ hứng thú nào với vấn đề này, anh chậm rãi nói: “Không biết.”

Khóe miệng nhỏ bé của Khương Chi không khỏi co rút, cô quay đầu lại nhìn Thi Liên Chu, cảm thán nói: “Chỉ có thể nói Cố Tuyển xem anh là chân ái, anh cũng không biết anh ấy thật sự có tình cảm với Hoắc Thế Chi hay không mà lại để anh ấy bán nhan sắc sao?”

Không yêu thì cũng thôi đi, thế này thì xấu hổ biết bao.

Nếu là yêu, điều này không khác gì cắm dao vào tim Cố Tuyển.

Người yêu cũ kết hôn mà chú rể lại không phải mình. Chậc! Nghĩ thoáng qua cũng thấy ngạt thở.

Thi Liên Chu cau mày, ánh mắt kín như bưng: “Em quan tâm cậu ấy à?”

Khương Chi không hề khách sáo ném cho anh một cái liếc mắt, mà cái liếc mắt kia không khác gì đang nhìn một tên đần.

“Anh đang hỏi em đó.” Giọng điệu Thi Liên Chu không vui, môi mỏng hơi nhếch lên, hơi thở quanh người trở nên bén nhọn.

Khương Chi cau mày. Cô chưa từng yêu đương nhưng hoàn toàn cảm thấy vấn đề này cũng không có ý nghĩa gì. Giờ phút này, nếu không phải cô cảm nhận được hơi thở đàn ông trưởng thành quanh người anh thì với tính tình này của anh, trông anh không khác gì một đứa trẻ đang giận dỗi vì không đòi được kẹo.

Nhưng Khương Chi càng không nói lời nào thì Thi Liên Chu càng chấp nhất, bàn tay lớn với những ngón tay thon dài giữ chặt cổ tay cô.

Khương Chi hít sâu một hơi, cô không muốn mình sắp gặp lại Cẩu Tử mà lại cãi nhau với Thi Liên Chu, vì vậy cô ôn tồn nói: “Anh cảm thấy em sẽ quan tâm anh ấy sao? Ngoại trừ biết anh ấy tên Cố Tuyển ra, còn lại em không biết gì cả.”

Thi Liên Chu nhấc mí mắt lên, hỏi lại: “Vậy ngoại trừ biết anh tên Thi Liên Chu thì em còn biết cái gì?”

Khương Chi nghẹn họng.

Đôi mắt đẹp của cô nhắm lại, khóe môi hơi cong ẩn chứa vẻ nguy hiểm.

Tên này ở không nên muốn kiếm chuyện đúng không?

Nghĩ như vậy, Khương Chi nhanh chóng ngả về phía Thi Liên Chu, đôi môi đỏ hơi lạnh áp sát đến, gặm cắn môi mỏng của Thi Liên Chu một cách không thành thục.

Thi Liên Chu lẳng lặng nhìn cô một lúc, đột nhiên anh đưa tay giữ chặt eo thon của cô, chuyển khách thành chủ, môi mỏng nghiền nát môi cô, không cho phép cô chống cự, ngay lập tức vị cỏ tươi thoang thoảng đã tràn ngập khoang miệng.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận