Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 636: Tranh Thủ Cho Anh Trai

Chương 636: Tranh Thủ Cho Anh Trai

Trong lúc gió bắt đầu thổi, mây đen vần vũ khắp thủ đô, Trương Anh Tử chỉ là một “cô gái nông thôn” không có thế lực nên không được Hồ Mỹ Hoa chào đón cũng là chuyện bình thường. Đương nhiên, đứng ở phương diện là một người mẹ, sự lựa chọn của Hồ Mỹ Hoa là không sai, Lê Sơ và Trương Anh Tử hoàn toàn không phù hợp.

Nghe thấy Hồ Mỹ Hoa dặn dò mình, Lê Sơ liếc mắt, lẩm bẩm một câu: “Mẹ không nói con cũng biết.”

Cậu ấy quay đầu nhìn Khương Chi, lại bắt đầu nói chuyện phiếm với Khương Chi: “Chị, chị còn chưa nói cho em biết vì sao chị có mặt ở đây, anh em mời chị đến sao? Sao em không nghe anh ấy nói nhỉ?”

“Anh” trong miệng Lê Sơ tất nhiên chính là chú rể của hôm nay Lê Đăng Vân.

Khương Chi cười như không cười nhìn vào mắt Lê Sơ, dùng ngón tay gõ vào đầu cậu ấy: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi nhiều.”

Lê Sơ nhảy dựng lên, trợn mắt nói: “Ai là trẻ con?”

Ôn Hoa Anh cười nói: “Dì thấy quan hệ giữa cháu và A chi tốt như vậy nhưng xem ra cháu còn chưa biết con bé sắp kết hôn với anh năm của cháu rồi.”

“Người nào cơ?” Hai mắt Lê Sơ trợn tròn lên, giật mình hỏi.

Cậu ấy đã bỏ qua chuyện gì rồi sao?

Hồ Mỹ Hoa nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc của con trai mình thì khóe miệng cũng co rút.

Ôn Hoa Anh không để ý quá nhiều, bà ấy cười híp mắt, lập lại một lần nữa: “Con bé và lão ngũ nhà dì sắp kết hôn rồi.”

Khương Chi nghe thấy cũng buồn cười, bà cụ xem như đã quán triệt lời đồn đại đến cùng rồi.

Bỗng nhiên Lê Sơ đứng bật dậy, cậu ấy xoay hai vòng ngay tại chỗ, sau đó lại cắn răng nói: “Chị, sao chị lại không nói mình muốn tìm người kết hôn chứ? Nếu chị nói thì em đã giới thiệu anh trai của em cho chị, chị nói xem làm thế nào lại để anh nam nhà họ Thi nhanh chân đến trước rồi.”

Dứt lời, Lê Sơ còn giận dỗi mà dậm chân.

Cậu ấy cảm thấy tuy anh trai của mình hơi ngốc nghếch nhưng khuôn mặt cũng không phải là không thể gặp người, nếu thật sự có thể cưới chị Khương thì sau này chị Khương sẽ trở thành chị dâu của cậu ấy, có lẽ còn thân thiết hơn cả chị ruột, được như vậy thì tốt biết bao!

Không được, cậu ấy phải suy nghĩ, phải làm thế nào để tranh giành chút cơ hội cho anh trai mình.

Đột nhiên có một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng nhưng êm tai đã vang lên từ phía sau, người này nói ra từng chữ một: “Nhanh. Chân. Đến. Trước?”

Lê Sơ sững sờ, cậu ấy quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy có mấy thanh niên đã đến đây, mà người đi đầu tiên chính là Thi Liên Chu.

Cậu ấy không nhịn được phải rụt cổ xuống nhưng nhớ đến Khương Chi đang ở đây, cậu ấy không thể để mất mặt mũi, vì vậy lại cứng cổ nói: “Anh năm Thi, em cũng không nói cái gì sai cả, chị ấy tốt như vậy, chỉ là anh may mắn biết chị ấy sớm hơn mà thôi.”

Nói xong, Lê Sơ còn ngước lên nhìn thăm dò Lê Minh, ánh mắt tỏa sáng nói: “Anh, anh nhìn này! Đây chính là chị Khương Chi mà em đã từng nói với anh, có phải chị ấy rất đẹp không? Chị ấy còn rất bản lĩnh nữa!”

Một phen giới thiệu này của Lê Sơ khiến trán Lê Minh toát đầy mồ hôi lạnh, anh ấy vội cười khan mấy tiếng, khoát tay nói: “Con nít xen vào chuyện của người lớn làm gì? Đừng nói nhảm nữa!”

Còn chưa đợi Lê Sơ kịp phản ứng mà tiếp tục mở miệng, Lê Minh lại nói thêm: “Ngồi đi, mọi người mau ngồi xuống đi, tôi đưa Lê Sơ đi gặp Đăng Vân một lát.”

Dứt lời Lê Minh đã dứt khoát kéo Lê Sơ còn không muốn đi rời khỏi nơi này, mà nhìn tư thế kia cũng đoán được thiếu niên Lê Sơ sẽ bị đánh cho một trận bầm mình thôi.

Ánh mắt lạnh lẽo của Thi Liên Chu thản nhiên liếc nhìn Lê Sơ cứng đầu cứng cổ kia, cũng không biết trong đầu anh đang suy nghĩ cái gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận