Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 592: Gọi Điện

Chương 592: Gọi Điện

Thi Ninh Chu cũng cúi đầu nhìn mấy đứa bé rất có nét giống Thi Liên Chu thì trong lòng vô cùng cảm khái, người so với người vẫn khiến người ta tức chết. Nhiều năm nay, bản thân anh ấy cũng chỉ có một đứa con gái là Thi Nam Châu, thế mà Thi Liên Chu còn chưa kết hôn đã trở thành người có con nhiều nhất nhà họ Thi rồi.

Tiểu Ngự có trí nhớ rất tốt, nhóc con đã nhận ra Thi Ninh Chu, vì vậy mà lập tức không kìm nén bản chất xấu xa của mình nữa: “Bác hai? Cháu nhớ lần trước bác đã nói sẽ chuẩn bị quà tặng cho chúng cháu nếu gặp lại, đúng không Tiểu Diệu, Tiểu Qua, anh không nhớ nhầm chứ?”

Tiểu Qua vội vàng gật đầu: “Anh cả không nhầm đâu, em cũng nhớ.”

Ngược lại là Tiểu Diệu, cậu bé chỉ mím môi không nói chuyện, bàn tay nhỏ vẫn nắm góc áo của Khương Chi mà im lặng.

Mí mắt Thi Ninh Chu hơi co rút, trong lòng thầm mắng “sơ xuất quá”, thế mà anh ấy đã hoàn toàn quên mất chuyện lần trước.

Tiểu Ngự nhìn ngó xung quanh một vòng, sau đó hai tay khoanh lại trước ngực nhỏ, khuôn mặt đầy vẻ không hài lòng: “Cháu biết ngay mà, từ trước đến nay, người lớn chỉ toàn nói mà không giữ lời gì cả, đã nói sẽ tặng quà nhưng lần này cũng không có rồi. Hứ!”

Thi Ninh Chu ngồi ở vị trí cao, bây giờ nghe thấy đứa nhỏ đang châm chọc mình, mà Khương Chi đứng cạnh đó còn im lặng dò xét anh ấy, trong chớp mắt gương mặt Thi Ninh Chu đã đỏ rần, anh ấy ngượng ngùng cười nói: “Bác hai muốn tự mình đưa các cháu đến cung tiêu xã, bác đã nói sẽ tặng quà thì chắc chắn sẽ không nuốt lời.”

Lúc này Khương Chi mới khách sáo nói: “Anh hai không cần khách sáo như vậy.”

Tiểu Ngự lại không vui chống nạnh: “Cái gì mà không khách sáo? Chẳng phải mẹ sắp kết hôn với em trai của bác ấy sao?”

Thi Ninh Chu cười khổ lắc đầu, nhìn dáng vẻ bây giờ của Tiểu Ngự hoàn toàn không khác gì Thi Liên Chu khi còn nhỏ thường bắt chẹt các anh chị trong nhà. Anh ấy khoác tay nói: “Được rồi, đi thôi! Anh đưa em đến ủy ban thị trấn trước, sau đó bác lái xe đưa mấy anh em cháu đến cung tiêu xã, như vậy có được không?”

Tiểu Ngự vỗ tay, há miệng cười nói: “Vậy cũng được.”

Tiểu Qua cũng cười toe toét chỉ thấy răng không thấy mắt, hai anh em cực kỳ vui mừng khi sắp được đến cung tiêu xã mua sắm.

Còn về phần Tiểu Tông, cậu bé vẫn vùi đầu vào khối rubik của mình, cậu bé hoàn toàn không có hứng thú với việc có thể đến cung tiêu xã hay không. Tiểu Diệu thì nắm chặt tay Khương Chi, một tay kéo tay Tiểu Ngự, từ khi Tiểu Diệu mơ thấy ác mộng, mỗi khi gặp ai cậu bé cũng mang theo phòng bị.

Thi Ninh Chu có lái xe đến đây nên lúc về có thể chở Khương Chi và bốn đứa bé.

Anh ấy đưa Khương Chi đến ủy ban thị trấn trước, sau khi điện thoại kết nối mới lái xe đưa bốn anh em Tiểu Ngự đến cung tiêu xã.

Bên này, Khương Chi cũng đã nhận điện thoại.

Giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của Thi Liên Chu đã truyền đến: “Khương Chi?”

Nghe thấy tên của mình từ miệng anh mang theo vẻ lưu luyến, cho dù da mặt Khương Chi dày thì gương mặt vẫn nóng bừng, cô vén sợi tóc vướng vào gò mắt mình, khẽ cười nói: “Không phải thì còn có thể là ai?”

Thi Liên Chu bên kia cười một tiếng rất trầm.

Giọng nói của anh triền miên, mang ý trêu ghẹo: “Nhớ anh không?”

Khương Chi cong môi, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Cuộc đối thoại của hai người đã hàm xúc mà tình ý thì kéo dài, rất mang phong cách của nam nữ trẻ tuổi lần đầu yêu đương.

“Ngày mai anh đến thành phố Thanh.”

Khương Chi hơi ngạc nhiên: “Thành phố Thanh? Quay lại đây không?”

Thi Liên Chu không giải thích gì thêm, chỉ “ừm” một tiếng.

Trong điện thoại là tiếng hít thở của hai người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận