Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 906: Không Làm Theo Lẽ Thường

Chương 906: Không Làm Theo Lẽ Thường

Nếu Ân Đình đã có suy nghĩ động lòng với Khương Chi, vậy anh ta cũng chỉ có thể cầu nguyện cho Khương Chi sống lâu một chút, nếu không, chờ đợi cô cũng chỉ là bóng tối, nhất định cô sẽ bị cầm tù cho đến chết.

Chẳng qua bây giờ Khương Chi đã là con dâu nhà họ Thi, kết quả cuối cùng còn chưa biết được.

Hoắc Thế Quang chỉ hy vọng nhà họ Hoắc có thể tự lo lấy thân mà không cần bị liên lụy vào.



Cảnh sát đến rất nhanh, dù sao người đến buổi bán đấu giá thế này cũng không phải người bình thường, thậm chí sở trưởng sở cảnh sát thành phố Thanh còn phải đích thân đến trình diện. Sau khi chuyển người chết đi rồi, sở trưởng Chung Thủy bến bắt tay, hỏi thăm từng người/

Mà người đầu tiên ông ta hỏi thăm chính là Ân Đình.

Dù sao Ân Đình có thân phận đặc thù, trong lúc hắn ở thành phố Thanh lại xảy ra chuyện nhạy cảm thế này, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó thì một sở trưởng nho nhỏ như ông ta cũng không gánh hết trách nhiệm được.

“Anh n, thật sự xin lỗi anh, khiến anh phải sợ hãi rồi!” Chung Thủy bắt tay với Ân Đình, tuy ông ta dùng giọng điệu của người làm quan nhưng tư thế kia lại vô cùng khiêm tốn.

Dứt lời, ông ta còn chưa đợi Ân Đình lên tiếng đã nói tiếp: “Tôi đã biết trợ lý của anh là một trong những người không may đã mất mạng, anh yên tâm, trị an của thành phố chúng tôi sẽ không thoát khỏi quan hệ, nhất định sẽ đưa ra câu trả lời khiến anh hài lòng!”

Ông ta đã nghe đồn tính tình của con trai duy nhất của trưởng quan n rất kỳ quái, không dễ dỗ nhưng ông ta đã nói đến mức này rồi, Ân Đình cũng không thể lại làm khó ông ta.

Chung Thủy âm thầm nghĩ.

Bỗng nhiên ông ta vừa mới nói xong thì Ân Đình đã cười nói: “Sở trường Chung khách sáo quá, chuyện này thì có liên quan gì đến các ông? Trái lại tôi thật sự rất muốn cảm ơn thành phố Thanh của các ông đã bồi dưỡng ra người tài rất tốt, nếu không rất có thể tôi cũng không còn toàn mạng mà đứng đây lúc này nữa rồi.”

Dứt lời, Ân Đình quay đầu, ánh mắt quái lạ nhìn đến chỗ Khương Chi, vẫy tay với cô nói: “A Chi, đến đây!”

Bốn phía chìm vào im lặng.

Khương Chi ngồi thẳng lưng, mặt mày bình tĩnh, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua Ân Đình, cầm súng đi đến.

Chung Thủy sững sờ, trước đó ông ta đã nghe đến chuyện Khương Chi anh dũng cứu người, ông ta còn chuẩn bị cho người làm giấy khen trao tặng cô nhưng nghe ý tứ trong lời nói của Ân Đình, hình như quan hệ của hai người họ không bình thường. A Chi sao?

Ông ta cũng tập trung nhìn đến, trong lòng không nhịn được mà thổn thức. Đúng là một người đẹp hiếm có!

Một nhân vật lớn của Hồng Kông chạy đến thành phố Thanh của bọn họ tìm phụ nữ?

Suy nghĩ này khiến trong lòng Chung Thủy không được dễ chịu lắm nhưng trong hoàn cảnh thế này ông ta cũng không thể nói gì, chỉ có thể nở nụ cười cười, bước lên hai bước nói: “Đồng chí Khương, bây giờ tên tuổi của cô đã vang vọng khắp thành phố Thanh rồi! Quả nhiên mày liễu không nhường mày râu!

Khương Chi mỉm cười, vứt súng trong tay mình cho Chung Thủy.

Cô không trả lời ông ta mà đi thẳng đến chỗ Ân Đình, còn chưa đợi mọi người phản ứng thì một nắm đấm đã rơi lên sóng mũi cao của Ân Đình, người ta chỉ nghe một tiếng “rắc” giống như có một thứ gì đó vừa bị gãy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận