Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 672: Người Quen

Chương 672: Người Quen

Nếu bản thân anh gặp phải loại chuyện thế này, Thi Liên Chu đã dùng thủ đoạn sấm rền gió cuốn mà giải quyết nhanh gọn rồi, làm gì còn để mấy người này có cơ hội chỉ chỏ nói này nói kia?

Khương Chi thu hồi lại nụ cười, cô nghiêm mặt nhìn về phía Bạch Hương Chi: “Bà còn vấn đề gì không? Nếu không thì chúng tôi phải đi trước đây.”

Bạch Hương Chi siết chặt tờ mười đồng trong tay mình, mặt mũi bà ta đã tái mét.

Môi bà tay run rẩy kịch liệt, một câu cũng không thể nói nên lời.

Khương Quế Hoa chớp mắt, cô ta vừa muốn mở miệng nói gì đó thì ánh mắt lạnh lẽo của Khương Chi đã liếc đến, ánh mắt đó khiến đầu Khương Quế Hoa đổ đầy mồ hôi lạnh, cô ta vội vàng né tránh ánh mắt đi mà không dám đối diện với Khương Chi nữa.

Khương Chi cũng hài lòng gật đầu, lần này xem như thuận lợi rời khỏi đây.

Cặp lông mày của Thi Liên Chu đã cau chặt lại, anh nhìn Khương Chi: “Để anh xử lý!”

Khương Chi rủ mắt xuống, lắc đầu nói: “Không cần thiết vì bọn họ mà nhọc lòng, cũng không tạo nên sóng gió gì đâu.”

Xưa nay cô chưa bao giờ phiền lòng vì những người không có họ tên trong quyển tiểu thuyết này, ở thế giới trong tiểu thuyết, họ còn chưa tạo nên sóng gió gì, huống hồ là thế giới thật.

Vừa đi vừa nói chuyện, hai người họ đã đến chỗ nhà đang xây.

Các công nhân bận rộn đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, tốc độ của họ đúng là rất nhanh, chỉ mấy ngày nhưng đã hoàn thành phần nền rồi, diện tích lớn như vậy mà đã làm xong phần nền, công nhân ở thời đại này đúng là không hề lười biếng.

Đột nhiên có một bóng người đập vào mắt Khương Chi.

Khương Chi cau mày, ánh mắt lập tức sa sầm.

“Sao vậy?” Thi Liên Chu nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt Khương Chi, đôi mắt hẹp dài của anh nheo mắt lại.

Khương Chi nhún vai, cười lạnh: “Không có việc gì, có một vị khách không mời trà trộn vào đây rồi..”

Thi Liên Chu nhướng mày nhìn một lượt tất cả công nhân, anh nhanh chóng nhận ra một bóng người nhìn không giống công nhân chút nào.

Người đàn ông cao lớn, mái tóc chải gọn gàng, đôi lông mày sắc sảo và đôi mắt lấp lánh như sao, ông ta nở một nụ cười ấm áp trên khuôn mặt, nổi bật giữa nhóm công nhân da đen, mệt mỏi và đẫm mồ hôi.

Mặc dù nhìn ông ta có vẻ hơi già, nhưng không thế không nói rằng ông ta rất xuất sắc.

Ánh mắt của Thi Liên Chu vô cùng có sức xuyên thấu, anh chỉ liếc mắt một cái, người đàn ông kia liền nhạy bén nhận ra, quay đầu nhìn về phía này.

Khi ông ta nhìn thấy Khương Chi thì dừng lại, nói với những người xung quanh một tiếng, rồi bước đến.

“Sao hôm nay cô có thời gian đến đây?” Giọng nói Vân Mông rất bình tĩnh, tính tình không còn nóng nảy giống thùng thuốc súng như cách đây vài ngày nữa.

Giọng nói quen thuộc của ông ta khiến Khương Chi cau mày, cô cười lạnh: “Phải là tôi hỏi ông mới đúng, ông đột nhiên chạy đến nhà tôi, có ý đồ xấu gì sao?”

Vân Mông mỉm cười nhẹ nhàng, ông ta cũng không quan tâm đến sự thờ ơ của Khương Chi.

Ông ta nói: “Em là em họ của anh mà, giúp đỡ em là chuyện nên làm, chắc anh vẫn chưa nói với em chuyện anh có bằng đại học kiến trúc đúng không? Giúp chủ thầu chỉ đạo là bổn phận của anh, yên tâm, anh chắc chắn sẽ xây nhà cho em họ thật tốt.”

Vân Mông gọi cô là em họ khiến lông mày Khương Chi càng lạnh lùng hơn.

Thi Liên Chu vòng tay qua eo cô, nheo mắt nhìn Vân Mông, lộ ra vẻ lạnh lẽo.

Tròng mắt của anh có màu đen sâu thẳm, giống như một khối mực không thể hòa tan.

Vân Mông cau mày, nhìn Khương Chi, cũng không tò mò hỏi thăm thân phận của Thi Liên Chu, chỉ nở nụ cười ấm áp nói: “Anh sẽ không để cho em họ thất vọng đâu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận