Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 756: Trúng Đạn

Chương 756: Trúng Đạn

Trong thoáng chốc, Cận Phong Sa chỉ cảm thấy mình rất bất lực.

Tiểu Ngự khóc lóc, thút tha thút thít: “Lão Cận, con không muốn đến thủ đô, con không muốn đi!”

Cổ họng Cận Phong Sa nhấp nhô mấy lần nhưng vẫn phải trấn an Tiểu Ngự: “Đừng sợ, chỉ đi mấy ngày thôi, qua mấy ngày rồi con trở lại, được không?”

“Con không muốn đi! Con không muốn!” Đột nhiên Tiểu Ngự ngồi xuống đất, bắt đầu gào khóc, lăn lộn khiến bụi đất dính đầy gương mặt trắng nõn, trông vô cùng bẩn thỉu.

Khương Chi muốn khom lưng kéo Tiểu Ngự đứng lên nhưng bỗng nhiên đồng tử co lại, động tác khom người trở thành té nhào, đè lên người Tiểu Ngự, hành động này của cô tựa như theo bản năng, hành động vẫn nhanh hơn suy nghĩ.

Bây giờ cô là một người mẹ, mẹ của bốn đứa bé.

“Pằng-- “

Máu bắn tung tóe khắp nơi.

Tiểu Ngự giơ tay sờ lên gò má hơi ấm áp của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của cậu bé trở nên bối rối, cậu bé hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, cậu bé chỉ cảm thấy người mẹ bảo vệ mình ở trên người thật nặng, cũng thật ấm áp.

“Mẹ...”

Tiểu Ngự lẩm bẩm gọi một tiếng.

Vai của Khương Chi tê dại, sờ vào có cảm giác ươn ướt.

Cô cúi đầu nhìn cậu bé bên cạnh, mím môi nói: “Con không sao chứ?”

Một phát này nhắm thẳng vào trán Tiểu Ngự, rõ ràng là muốn mạng sống của cậu bé, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, nếu cô chậm hơn một chút thì hẳn viên đạn này sẽ giết chết Tiểu Ngự!

“Bà chủ!” Mạnh Lan nghe thấy tiếng súng liền lao vào.

Anh ấy nhìn lưng Khương Chi thấm đẫm máu tươi, đôi mắt đỏ lên, đến Bắc Kinh trong tình trạng như thế này thì anh ấy đã xem như như là không làm tròn trách nhiệm của mình.

Chết tiệt!

Mạnh Lan bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn về một hướng.

Ở đó, một bóng đen đang cầm súng chuẩn bị bỏ chạy.

Mạnh Lan nghiến răng, rút súng từ thắt lưng ra rồi lao đi như một con báo.

Tiếng súng vang lên, bóng đen ngã xuống đất.

Mạnh Lan vội vàng tiến lại gần, nhìn bóng đen đang nằm trên mặt đất đang rên rỉ, anh ấy tức giận đạp mạnh vào người anh ta, đạp liên tục cho tới khi hắn ta nôn ra máu, vẫn chưa cảm thấy hả giận, cho nên Mạnh Lan lại nhổ vào mặt hẳn ta: “Chờ chết đi.”

Sau đó, anh ấy xách người đó chạy về phía Khương Chi.

Dù đang xách một người trên tay nhưng Mạnh Lan vẫn bước đi nhanh như bay.

Bên kia, Khương Chi ôm vai run rẩy đứng vậy, cô nheo mắt nói với Tiểu Ngự: “Con thấy nguy hiểm cỡ nào rồi đấy, nếu chúng ta tiếp tục ở lại đây, sẽ chỉ hại Lão Cận của con mà thôi. Mẹ cam đoan với con, đợi sóng gió qua rồi, mẹ sẽ để con về trấn Đại Danh ở chung với anh ấy.”

Lúc nãy, trong nháy mắt khi cô đè lên người Tiểu Ngự thì cô đã suy nghĩ rất nhiều.

Con người sống trên đời, hiếm khi có được người có duyên hợp mắt mình.

Đối với Tiểu Ngự, Cận Phong Sa chẳng khác gì ân nhân cứu mạng, dù sao lúc trước khi Tiểu Ngự còn là một thằng bé ăn xin lang thang khắp nơi, nếu không có Cận Phong Sa, có thể cậu bé đã bị bọn buôn người bắt cóc, hoặc cậu nhóc sẽ chết cóng trong mùa đông lạnh giá.

Nếu Tiểu Ngự muốn thì cậu bé ở cùng Cận Phong Sa cũng được.

Thằng bé vui vẻ là được rồi.

Nhắc mới nhớ, cô quá ám ảnh với việc để bọn nhỏ ở chung với nhau rồi.

Đang nói, Khương Chi mím môi, một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên đôi môi tái nhợt.

Vẻ mặt của Tiểu Ngự vừa ngạc nhiên vừa bối rối, cậu bé ngơ ngác nhìn tấm lưng đầy máu của Khương Chi, không biết có phải bị dọa sợ quá mức rồi không.

Cận Phong Sa cũng bị dọa sợ rồi, anh ấy chỉ là một người bình thường nên nào đã gặp phải cảnh cầm đao súng như vậy chứ?

“Cô. . . Cô không sao chứ? Thế thế nào rồi?” Giọng nói của Cận Phong Sa run rẩy, anh ấy muốn giơ tay lên bịt lại vết thương cho Khương Chi, nhưng lại có chút không biết phải làm như thế nào, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận