Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 573: Thịt Đầu Quả Tim

Chương 573: Thịt Đầu Quả Tim

Thi Liên Chu dắt áo khoác trên cánh tay, dáng người cao ráo, thẳng tắp, cơ thể như ngọc.

Đôi mắt đẹp hơi nheo lại, môi mỏng khẽ mím chặt, đi đến gần Ôn Hoa Anh.

“Lão ngũ, trên đường đi có mệt không? Mau vào nhà, mẹ đã nấu cơm xong rồi.” Ôn Hoa Anh hỏi han ân cần với Thi Liên Chu một phen, dáng vẻ chăm sóc chu đáo của bà ấy đều rơi vào mắt của những người đang ngồi trong phòng, thế là lại một trên thổn thức, cảm thán.

Trong đại viện này, người nào mà không biết lão ngũ nhà họ Thi chính là bảo bối trong lòng bàn tay, là đầu quả tim của bà cụ Ôn Hoa Anh?

Cao Nguyên Hương nhìn thấy thì động tác vuốt bụng của cô ta cũng dừng lại, ánh mắt tối đi.

Nhìn lão ngũ này mà xem! Không cần làm gì cả cũng có thể cướp lấy sự chú ý của nhiều người trong nhà như thế, mà lão tứ- chồng của cô ta thì giống như người vô hình, ở nước ngoài một thời gian dài cũng không nghe thấy ông bà cụ hỏi han vài câu, đến cô ta ở lại trong ngôi nhà này cũng không có địa vị gì.

Thi Liên Chu mang khí chất tự phụ, nghe Ôn Hoa Anh hỏi nhiều như vậy nhưng anh cũng không trả lời mà một bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm một hộp quà được gói lại rất tinh xảo đưa sang, thuận miệng nói: “Tổ yến.”

Ôn Hoa Anh nhận lấy, trong chớp mắt ý cười trên mặt lại càng đậm hơn nhưng ngoài miệng thì phàn nàn: “Lại tiêu tiền bậy bạ, kiếm được nhiều tiền như thế thì giữ lại lo cưới vợ cho mình, mua đồ cho mẹ làm gì?”

Thi Liên Chu không phản bác. Sau đó giọng nói của anh vừa trầm thấp vừa lạnh lùng: “Đều đến rồi sao?”

Ôn Hoa Anh nghe vậy thì sẵng giọng: “Còn không phải sao? Chỉ chờ một mình con thôi, mau vào trong thôi!”

Hai mẹ con đi vào nhà, trên đường đi lại không thiếu một trận hàn huyên. Vì thời gian Thi Liên Chu ở đại viện ít nhất nên mối quan hệ giữa anh và mọi người trong nhà cũng không tính là quá thân thiết, kể cả lời nói cũng không tính là quá kính trọng.

Anh ngồi xuống bên cạnh Thi Khâm Chu, mở miệng chào một tiếng: “Anh cả.”

Thi Khâm Chu nhìn em trai mình một cái, ánh mắt ra hiệu ông cụ đang tức giận, em trai nên kiềm chế thì hơn.

Thi Liên Chu tự rót cho mình một ly nước, ngước mặt nhìn Thi Bỉnh Thiên đang theo dõi mình, hé miệng gọi một tiếng mà không hề có thành ý: “Cha.”

Khóe mắt Thi Bỉnh Thiên quét đến Ôn Hoa Anh ôm tổ yến vui mừng hớn hở chạy vào nhà bếp, ông ấy cảm thấy mình bị đối xử bất công thì không khỏi cười lạnh: “Anh còn biết tôi là cha anh hả? Anh nói cho tôi biết, anh chạy đến Hồng Kông để làm gì?”

Thi Liên Chu uống một ngụm nước, nghe cha mình nói thì mày đã nhíu lại, nói một câu cũng không biết là đang giễu cợt hay đang mỉa mai: “Tin tức của cha cũng nhanh nhạy quá nhỉ!”

Khóe miệng Thi Bỉnh Thiên co rút, ông ấy vỗ lên bàn, cao giọng nói: “Thằng nhóc nhà anh đừng giả bộ với tôi!”

“Con là người làm ăn, đến Hồng Kông khai thác nghiệp vụ cũng là chuyện bình thường.” Mắt phương của Thi Liên Chu nheo lại, ánh mắt anh ấy rất hờ hững, lời nói ra cũng rất thản nhiên.

Thi Bỉnh Thiên nhíu mày, ông ấy vừa muốn nói chuyện thì Thi Khâm Chu đã cười nói: “Cha, cha cũng biết Liên Chu bận rộn làm ăn, chỉ đi một chuyến đến Hồng Kông mà thôi, không phải chuyện lớn gì đâu ạ, vả lại hôm nay là tiệc gia đình.”

“Đúng đó, ăn một bữa cơm cũng không yên.” Ôn Hoa Anh vừa đi từ trong phòng bếp đi ra, giọng nói tỏ ra ghét bỏ.

Thi Bỉnh Thiên lại vỗ bàn một cái nữa, trên gương mặt chính trực của ông ấy cực kỳ nghiêm khắc: “Cái gì mà không phải chuyện lớn? Làm ăn thì làm ăn, còn chạy đến bữa tiệc của hai nhà Ân - Hoắc làm gì? Cha thấy nó có lòng muốn gây chuyện thì đúng hơn.”

Thi Liên Chu đứng dậy, cầm áo khoác trên ghế, giọng nói rất bình tĩnh: “Nếu cha đã không chào đón thì con đi trước đây!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận