Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 793: Ấm Giường

Chương 793: Ấm Giường

Sở Khác kích động một lúc sau cuối cùng mới bình tĩnh trở lại.

Nghĩ đến Cận Phong Sa anh ấy không khỏi nhíu mày trầm lặng nói: “Vậy theo cô nói như thế, Tiểu Ngự vừa trở về thì thấy Cận Phong Sa ngồi nhà lao, thậm chí có khả năng trở thành tử tù. Chắc chắn thằng bé không thể chấp nhận được!”

Sở Khác có chút do dự, không biết bản thân có nên để ý đến chuyện này hay không.

“Cơ bản là như vậy.” Khương Chi mơ hồ nói.

Trên thực tế cô biết rất rõ, nếu Tiểu Ngự biết Cận Phong Sa ngồi tù thì chắc chắn thằng bé sẽ phát điên.

Hiện tại cô vẫn đang suy nghĩ chuyện của Cận Phong Sa. Mặc dù Thi Liên Chu đã can thiệp vào nhưng anh ấy vẫn phải ngồi tù, không thể dễ dàng thoát khỏi tội giết người. Dù sao cái chết của Dư Hồng Mai cũng có rất nhiều người chứng kiến.

“Vậy ngày mai chúng ta vẫn về Bắc Kinh chứ? Chị có muốn đi tìm người trước hay không?” Sở Khác do dự hỏi.

Anh ấy chỉ cần nghĩ đến “anh năm thu nhỏ” khóc tê tâm liệt phế thì lập tức thấy khó chịu, hơn nữa vừa mới nghe đầy đủ câu chuyện, anh ấy cũng cảm thấy tội của Cận Phong Sa không đến mức phải chết. Dù sao thì cưới vợ phải cưới vợ hiền, anh ấy cưới phải kẻ như yêu tinh hại người, hại người khác cũng là hại chính mình.

Vì Dư Hồng Mai là người như vậy, chết thì chết, không đáng để Cận Phong Sa cũng phải bồi thường tính mạng.

Khương Chi trầm ngâm lắc lắc đầu: “Không tìm, đi Bắc Kinh.”

Chuyện này cô vẫn có chuẩn bị nói cho Tiểu Ngự, giống như lúc trước khi Cận Phong Sa kết hôn thì cô cũng lựa chọn nói cho Tiểu Ngự, cho dù hậu quả làm cô thấy rất không vui vẻ, nhưng có một số việc, nếu cứ giấu giếm thì chỉ là tạo thêm một quả pháo chờ nổ mà thôi.

Tiểu Ngự có tính cách trưởng thành sớm, năng lực tiếp thu của cậu bé mạnh hơn những đứa bé khác.

Còn Cận Phong Sa, chạy thì chạy rồi, chờ tìm được trở về thì lại nói.

Khương Chi nói chuyện với Sở Khác xong thì đi về phòng.

Thi Liên Chu đang ngồi dựa ở trên giường, trong tay cầm cuốn tạp chí thời trang.

Ánh đèn mờ nhạt ở đầu giường chiếu trên mặt anh, phác hoạ những đường cong rõ ràng của khuôn mặt. Nghe thấy tiếng động thì anh ngước mắt lên, đôi mắt đen như mực, đôi môi mỏng mím lại, nhìn anh lúc nào cũng khiến cho người khác có cảm giác lạnh lùng khó hoà hợp.

Lông mày của Khương Chi khẽ cong lên và mỉm cười với anh.

Trong mắt của Thi Liên Chu thoáng qua ý cười nhẹ rồi biến mất trong giây lát.

Khương Chi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, mang theo chút lạnh lẽo chui vào trong chăn ấm áp, rồi giơ tay ôm lấy eo Thi Liên Chu, hài lòng than thở nói: “Kết hôn cũng rất tốt, có một tiểu ca đẹp trai miễn phí làm ấm giường.”

Thi Liên Chu mím môi, tức giận tới mức cười lớn. Anh liếc xéo cô một cái.

Anh dùng tay búng nhẹ lên trán của Khương Chi một cái, giọng nói nhẹ nhàng: “Ngủ đi.”

“Không ngủ!” Khương Chi khẽ ngước mắt lên, vẻ mặt tùy hứng.

Thi Liên Chu hơi nhắm mắt lại, nghe thấy cô nói vậy thì khóe môi chợt cong lên. Anh giơ tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm giống như tiếng đàn cello: “Không ngủ cũng tốt.”

Một đêm “ngon” giấc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận