Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 420: Đã Chuẩn Bị Xong

Chương 420: Đã Chuẩn Bị Xong

Khương Chi cũng không muốn trở thành người chị tri kỷ, nói: “Chúng tôi đi về trước đây.”

Cận Phong Sa khẽ sửng sốt một chút: “Nhanh vậy sao?”

Khương Chi gật đầu, nói: “Sáng nay dậy sớm, bọn trẻ lên về nhà nghỉ ngơi rồi.”

Cận Phong Sa im lặng, mím môi nói: “Vậy để tôi đưa mọi người ra cửa.”

“Không cần, anh kể rõ cho Hổ Tử nghe mọi chuyện đã xảy ra trong nhà máy đi, thằng bé rất lo lắng cho anh đấy.” Sau khi Khương Chi từ chối lời đề nghị của Cận Phong Sa, đứng dậy, tay trái nắm tay Tiểu Diệu, tay phải nắm tay Tiểu Qua, bước nhanh về phía cổng nhà máy thép.

Hổ Tử nhìn bóng lưng vui vẻ rời đi của ba mẹ con họ, không khỏi bĩu môi.

……

Khi Khương Chi trở lại bệnh viện, cô liền nhìn thấy Phó Đông Thăng đang ngồi ở băng ghế trước cửa phòng bệnh.

Sắc mặt của Phó Đông Thăng có chút lo lắng, không ngừng nhìn đồng hồ trên cổ tay, nghe thấy tiếng bước chân, ông ấy lập tức quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Khương Chi thì thở phào nhẹ nhõm, vỗ đùi, giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Cô cuối cùng cũng quay về rồi.”

Khương Chi khẽ nhướng mày nói: “Sao ông lại đến đây? Chỉ phí không đủ à?”

Phó Đông Thăng lắc đầu, nhìn xung quanh, sau đó thần bí nói: “Chúng ta vào trong rồi nói.”

Khương Chi lấy chìa khóa mở cửa phòng bệnh ra, dẫn Tiểu Diệu và Tiểu Qua đi rửa tay rồi cho hai nhóc ngồi ăn bánh quy mà Phó Đông Thăng mang đến.

“Việc chuẩn bị cho nhà xuất bản sao rồi?” Khương Chi vừa uống nước, vừa dò hỏi.

Nghe được câu hỏi của cô, trong mắt Phó Đông Thăng hiện lên sự vui mừng, nói: “Lần này tôi đến đây cũng là vì chuyện đó. Nhà xuất bản của chúng ta gần như đã chuẩn bị xong hết rồi, mọi thứ cũng mua gần đủ, chỉ đợi bà chủ như cô đến góp mặt là chúng ta có thể cắt băng khánh thành và bắt đầu đi vào hoạt động!”

“Nhanh như vậy à?” Khương Chi hơi kinh ngạc.

Phó Đông Thăng vui vẻ nói: “Tất cả đồ có sẵn, cũng không cần chuẩn bị gì nhiều.”

Khương Chi suy nghĩ một lúc, nói: “Tất cả đồ của toà soạn báo Vân Tường đều sáp nhập vào nhà xuất bản của chúng ta sao?”

Phó Đông Thăng sửng sốt, kinh ngạc nói: “Sao cô biết?”

Khương Chi cũng không nói gì, chỉ gõ nhẹ ngón tay lên bàn.

“Lần này Vân Tường ra quyết tâm làm lại cuộc đời, cô ấy đã đệ đơn ly hôn với Vương Ngạn Long lên toà rồi.” Khi Phó Đông Thăng nhắc đến chuyện này, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

“Vậy à?” Vẻ mặt của Khương Chi lại rất bình tĩnh, cũng không có phản ứng gì.

Phó Đông Thăng thấy vậy thì nhìn cô, ngập ngừng không dám nói.

Khương Chi cau mày, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì thì cứ nói đi.”

“Tay chân của Vương Ngạn Long đã bị người khác đánh gãy, hiện tại đang phải nằm trên giường không thể động đậy.” Khi Phó Đông Thăng nhắc đến chuyện này, trên mặt vừa mang theo sự sợ hãi và thổn thức.

Mặc dù Vương Ngạn Long là tự làm tự chịu, nhưng một con người đang tung tăng nhảy nhót bỗng chốc bị đánh thành tàn tật, lại cảm giác này thật sự quá kinh khủng.

Đôi mắt hạnh của Khương Chi híp lại: “Ai đánh?”

Vẻ mặt của Phó Đông Thăng có chút ngưng trọng, nhỏ giọng nói: “Một doanh nhân tư nhân họ Trương, nghe nói hắn ta và Mẫn Tử Nghi suốt ngày xưng anh gọi em, Vương Ngạn Long bị hai kẻ đó thiết kế.”

Khương Chi như có điều suy nghĩ, trong mắt hiện lên tuyến lạnh lẽo: “Đánh người, không có lời giải thích gì sao?”

Phó Đông Thăng không khỏi cảm thán: “Tin tức của ông chủ Trương kia không nhanh nhạy, không biết chuyện nhân viên chính phủ được cử từ Bắc Kinh đến đây để điều tra trấn Đại Minh, cho nên đã đâm trúng vách tường, bị bắt lại vì hành hung người khác dã man.”

“Ồ? Hắn ta không nhắc đến tên của Mẫn Tử Nghi à?” Trên mặt Khương Chi phủ một tầng sương giá.

Bạn cần đăng nhập để bình luận