Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 423: Luôn Hướng Về Con

Chương 423: Luôn Hướng Về Con

Một giọng nữ mang theo chút anh khí tỏ vẻ không vui, chen vào nói: “Lão ngũ, sao em lại có thể nói chuyện với mẹ như vậy hả?”

Bà cụ tức giận quay lại ghế sofa, ngồi xuống, lại nháy mắt với con trai, dáng vẻ như đang xem kịch vui.

Sắc mặt Thi Liên Chu chẳng tỏ vẻ gì, đi đến bên cạnh bà cụ, ngồi xuống, tùy ý dựa lưng vào ghế sofa, đôi chân dài bắt chéo, giọng điệu bình tĩnh nói: “Chị ba đang chuẩn bị chạy đến hưng sư vấn tội tôi đấy à?”

Thi Lam Chu cau mày, nhìn người em trai không nghiêm túc của mình, trầm giọng nói: “Nếu em đã biết chị sẽ đến hỏi tội, vậy tại sao lại muốn đuổi Nguyên Trinh quay về? Lão ngũ, lần này em quá đáng lắm rồi!”

Thi Liên Chu nghe được những lời tức giận và buộc tội của Thi Lam Chu thì khóe môi đột nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt.

Ánh mắt anh thờ ơ, giọng nói lại tỏ ý trần thuật nói: “Quá đáng? Tôi nhớ là bản thân cũng không làm gì quá đáng với cô ta cả.”

Hai hàng lông mày của Thi Lam Chu càng nhăn chặt hơn, cô ta nghe hiểu ẩn ý trong lời của đứa em trai này: Tôi không cảm thấy điều đó là quá đáng.

Đột nhiên, một giọng nói ngọt ngào vang lên: “Cậu nhỏ, chị Nguyên Trinh xinh đẹp như vậy, sao cậu lại không thích chị ấy ạ? Nếu như cậu thật sự không thích chị ấy cũng chẳng sao, cháu thấy chị Cố cũng khá tốt, nếu không cậu chọn chị Cố đi?”

Thi Lam Chu tức giận hét lên: “Đàm Vi Vi! Con đang nói cái gì vậy hả?”

Đàm Vi Vi bĩu môi, giơ tay lên làm động tác kéo khóa miệng, ý bảo cô nhóc sẽ không nói gì nữa.

Thi Liên Chu cũng không có tâm trạng nói chuyện với mấy người họ, giọng nói có chút mệt mỏi: “Nếu như không còn chuyện gì nữa thì con về trước đây.”

Ôn Hoa Anh nhìn quầng thâm dưới mắt của con trai, sự tức giận ban đầu đã sớm bị quên ở chín tầng mây rồi, nhanh chóng nói: “Nếu không hôm nay con đừng về bên kia nữa, ở nhà ngủ đi?”

Vừa nói xong, nhìn vẻ mặt thờ ơ của con trai, Ôn Hoa Anh lại lẩm bẩm, nói: “Được rồi, được rồi, nhanh về nhà ngủ đi, con suốt ngày bận rộn từ sáng đến tối, thân thể đều sắp suy sụp hết rồi, cũng nên tìm một cô gái tri tâm ở bên chăm sóc bản thân……”

Bà cụ càng nói càng lạc đề.

Thi Liên Chu thản nhiên cười, cũng không trả lời vấn đề của bà ấy, cuối cùng trong sự thúc giục của Ôn Hoa Anh mà rời khỏi đại viện.

Thi Lam Chu nhìn Thi Liên Chu quay người đi không chút do dự thì có chút khó chịu, cầm chén men xanh trên bàn uống một hớp to, sau đó lại đặt ‘rầm’ một cái lên bàn.

Ôn Hoa Anh vội vàng nói: “Ôi chao, con cẩn thận đấy, đừng làm vỡ chiếc cốc mới mua của mẹ!”

Bà cụ là người yêu thích đồ sứ, ngày thường đi dạo phố, gặp được món đồ sứ nào đẹp cũng sẽ mua về nhà.

Thi Lam Chu càng tức giận hơn, gằn giọng nói: “Mẹ, mẹ quá chiều lão ngũ rồi. Mẹ xem nó đã làm ra chuyện tốt gì vậy? Nguyên Trinh vất vả đường xa chạy đến thăm nó, nó thì hay rồi, giống như đuổi ăn mày, đuổi cô ấy trở về.”

Ôn Hoa Anh kiểm tra lại chén trà men xanh của mình, nghe được lời này của con gái thì không khỏi ngẩng đầu nhìn cô ta.

Bà cụ khẽ nhếch môi, giọng điệu có chút khó chịu nói: “Liên Chu là em trai của con, tính cách nó thế nào con còn không hiểu sao? Tưởng Nguyên Trinh xuất thân từ một gia đình danh giá, lại ngày nào cũng đuổi theo phía sau một người đàn ông, đây là dáng vẻ gì hả?”

Thi Lam Chu nghe được trọng giọng nói của mẹ mình có vẻ như rất bất mãn với Tưởng Nguyên Trinh thì vội vàng nói đỡ mấy câu: “Không phải mẹ vẫn luôn thúc giục thằng bé nhanh chóng kết hôn sao? Hiện tại có đối tượng tốt như vậy, sao con có thể không quan tâm chặt chẽ hơn một chút chứ?”

Bà cụ hơi ngập ngừng một chút, nói: “Đúng là mẹ muốn lão ngũ nhanh chóng kết hôn, cũng muốn tìm được một cô gái có thể ở bên chăm sóc nó, nhưng mà cô gái nhà họ Tưởng kia không phải người thích hợp, cô gái này còn chưa thành người của gia đình chúng ta đã suốt ngày tìm con mách lẻo, nếu như thật sự cưới cô gái này về nhà, e rằng cả nhà sẽ không được yên ổn.”

Phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ đã có con, sẽ luôn hướng về con của mình một cách vô điều kiện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận