Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 134: Thu Rất Nhiều Tiền

Chương 134: Thu Rất Nhiều Tiền

Khương Chi cau mày, không nhịn được nói: “Hai người phải đổ hai sọt măng này vào trong phòng bếp.”

Lời nói của Bạch Hương Chi cũng bị nghẹn ở trong cổ họng.

Bà ta trừng mắt nhìn Khương Chi một lúc lâu, mới dùng sức đeo cái sọt lên, đổ măng vào phòng bếp, rồi dắt Khương Đinh Hương rời đi.

Thẳng đến ba giờ chiều, công việc thu mua măng mới xem như kết thúc.

Khương Chi thở một hơi thật dài, cô đứng dậy từ trên ghế, vươn eo đi vào phòng bếp.

[Đinh —— Kiểm tra được ba mươi cân măng dại nhỏ trên núi, mỗi cân chín đồng, mời ký chủ “Bán hàng loạt”]

[Bán đồ thành công, chúc mừng ký chủ nhận được hai trăm bảy mươi đồng]

[Đinh —— Kiểm tra được ba mươi ba cân măng dại nhỏ trên núi, mỗi cân chín đồng, mời ký chủ “Bán hàng loạt”]

[Bán đồ thành công, chúc mừng ký chủ nhận được hai trăm chín mươi bảy đồng]

. . .

Khương Chi nhanh chóng bán hết tất cả măng tre chất đống trong bếp, số tiền hệ thống ở góc dưới bảng đạt đến con số đáng kinh ngạc: Một trăm năm mươi sáu ngàn tám trăm tám mươi lăm đồng tiền.

Cô mệt đến mức không nhấc nổi tay, nhưng nhìn vào tiền hệ thống của mình, chỉ cảm thấy có cực khổ hay mệt mỏi hơn đi nữa cũng đều đáng giá.

Một trăm năm chục ngàn, nếu như cô mua máy nghe nhạc để mang đi bán thì có thể bán được 43 cái, bây giờ cô cũng được xem là vạn nguyên hộ rồi đúng không?

Dĩ nhiên, chuyện bán máy nghe nhạc này cũng giống như bán chuối bán táo vậy, cũng là chuyện nguy hiểm, loại kinh doanh này làm một, hai lần là được rồi, còn nếu như xem đây là công việc chính thức thì sớm muộn sẽ bị bắt vào nhà tù ăn cơm tù.

Khương Chi lại đếm số tiền mặt của mình, hôm nay chỉ mỗi việc thu mua măng thôi mà cô đã bỏ ra hơn một ngàn bảy trăm đồng rồi.

Số tiền hơn bảy ngàn đồng kiếm được nhờ việc bán máy nghe nhạc chỉ mới mấy ngày đã giảm đi đáng kể rồi, bây giờ cô chỉ còn lại một ngàn bốn trăm đồng, nếu chỉ dựa vào chút tiền này để chi trả cho việc chữa bệnh cho Trụ Tử sau này thì sẽ có chút khó khăn.

Khương Chi không khỏi cười khổ, tiền đúng là không đủ để tiêu mà.

Bây giờ đã là ba giờ rưỡi chiều, Khương Chi phải trở về huyện Thấm ngay, cô lập tức khóa cửa, tìm Khương Trường Hưng lái xe chở cô đưa đến trạm xe của trấn Đại Danh.

Cả nhà Khương Đức Hải hôm nay kiếm được không ít tiền, đương nhiên bọn họ sẽ không từ chối chút chuyện này.

Đến trấn Đại Danh, cô đến Nhà xuất bản Văn học Nhân dân một chuyến trước.

Phó Đông Thăng vừa nhìn thấy cô thì ông ấy cảm thấy giống như nhìn thấy thần tài vậy.

“Tiểu Khương, lần này cô nói thế nào cũng phải để lại địa chỉ cho tôi mới được đó, chờ cô đến tìm thì quá không ổn định rồi, tôi phải thường xuyên thúc giục bản thảo thì mới có thể an tâm được, cô không biết lần này có bao nhiêu người đặt báo của chúng ta đâu!”

Phó Đông Thăng vô cùng kích động, giọng nói cũng cao hơn vài tông.

Khương Chi liếc ông ấy một cái, cô nói: “Phó biên tập, hôm nay tôi không rãnh nói chuyện phiếm với ông đâu, đây là bản thảo của chương hai, cả tháng này tôi đều ở huyện Thấm, tôi sẽ đưa bản thảo đến cho ông đúng thời hạn, nếu như tôi không thể tự mình đưa đến đây, vậy thì tôi cũng sẽ gửi bản thảo đến đây.”

Phó Đông Thăng sững sốt một chút, nghi ngờ nói: “Ồ? Huyện Thấm?”

Khương Chi khẽ mím môi, giải thích: “Tôi tìm được đứa nhỏ rồi, thằng bé đang ở bệnh viện.”

Vẻ mặt của Phó Đông Thăng trở nên căng thẳng, gấp giọng nói: “Bệnh viện? Có chuyện gì vậy?”

Bây giờ ông ấy xem Khương Chi là “Thần tài”, ngay cả cấp trên của ông ấy cũng từng nói muốn gặp tác giả Đại Thần của truyện《 Anh Hùng Xạ Điêu 》, cứ như vậy, đương nhiên ông ấy phải xem việc của cô giống như việc của mình vậy.

Khương Chi xua tay: “Bây giờ tôi cũng không thể giải thích thêm nữa, tôi còn phải ngồi taxi đến huyện Thấm nữa, được rồi, đợi tôi về thì chúng ta hẵng nói chuyện.”

“Ngồi xe taxi đến huyện Thấm?”

Phó Đông Thăng vỗ đùi, lớn tiếng nói: “Này, cô nói xem, sao mà trùng hợp vậy chứ, hôm nay người ở phía trên xuống thị sát, bây giờ cô ấy trùng hợp cũng phải về huyện Thấm, cô đi chung luôn là được rồi, cứ như vậy đi, tôi cũng muốn đi cùng cô đến thăm đứa nhỏ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận