Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 639: Không Biết Xấu Hổ

Chương 639: Không Biết Xấu Hổ

Khương Chi chỉ nghiêng đầu nhìn từ xa mà không đến gần.

Lê Sơ vừa đến gần thì đã nghe Lê Minh hạ giọng mắng mỏ: “Đưa cô đến bên cạnh Đăng Vân đã là chuyện sai lầm lớn nhất của tôi, cô đừng được đằng chân lên đằng đầu! Hay là nói cô xem nhà họ Lê chúng tôi là quả hồng mềm?”

Trương Nhân cắn răng, mày liễu dựng thẳng, lạnh lùng quát lên: “Tôi mặc kệ, tôi nhất định phải gặp Thi Liên Chu.”

Cô ta nhìn thấy Lê Sơ cũng đã đến nên không muốn che giấu nữa, lạnh lùng cười nói: “Nếu không phải vì kiêng kỵ thanh danh nhà họ Lê của các người thì tôi đã tự mình đi tìm Thi Liên Chu, tôi chịu nói với anh là đã lùi một bước rồi. Lê Minh, anh chắc chắn không muốn giúp tôi đúng không?”

Lê Minh nắm chặt nắm đấm, chỉ ước gì đấm Trương Nhân một cái, cho cô ta ngất đi.

Anh ấy vô cùng hối hận vì sao lại ngẫu nhiên gặp phải Trương Nhân ở trấn Đại Danh, lại không hiểu thấu mà dẫn cô ta đến bên cạnh Lê Đăng Vân, Lê Đăng Vân lại cố chấp, quyết tâm muốn cưới cô ta.

Lần này thì hay rồi, Lê Đăng Vân lại cưới phải một kẻ phiền phức không biết liêm sỉ.

Lê Sơ đứng bên cạnh vừa nghe thấy thì khuôn mặt lộ vẻ không dám tin.

Vì tuổi của cậu còn nhỏ, cũng chưa từng nghe phải những tin đồn như quan hệ bất chính gì đó, bây giờ nghe thấy những lời này, trái tim trong lồng ngực của cậu ấy đập nhanh vô cùng, Lê Sơ luôn cảm thấy có chuyện lớn gì đó sẽ xảy ra.

Trong ánh mắt của Trương Nhân không ngừng thay đổi, hai tay đang đặt xuôi bên người siết chặt lại.

Cô ta cũng không muốn làm đến tuyệt tình như vậy nhưng cô ta đã mến mộ Thi Liên Chu nhiều năm nay, nếu không hỏi một câu cuối cùng thì trong lòng cô ta sẽ không yên.

Vừa biết Thi Liên Chu cũng đến đây, trái tim tưởng chừng đã chết đi của cô ta đột nhiên như sống lại, cô ta mê muội muốn gặp anh một lần nữa, muốn trịnh trọng hỏi một câu: Thi Liên Chu, anh thật sự yêu Khương Chi sao? Rốt cuộc cô ta tốt hơn em chỗ nào?

Đây chính là khúc mắc trong lòng cô ta, nếu không cởi bỏ khúc mắc này, lòng cô ta sẽ không yên.

Gương mặt Trương Nhân căng cứng, giọng nói lạnh lùng: “Lê Minh, tôi hỏi anh lại một lần nữa, anh có muốn giúp tôi không?”

Đột nhiên Lê Minh bật cười một tiếng, giọng nói khàn đặc, lộ ra vẻ hung ác: “Lê Sơ, gọi Đăng Vân đến đây!”

Lê Minh là anh họ, anh ấy thật sự không muốn nhìn thấy Lê Đăng Vân buộc chung một chỗ với người phụ nữ thế này, đây không phải hạnh phúc, rõ ràng là trói buộc cả đời, phải nhân lúc vẫn còn đường lui mà kịp thời dừng cương trước bờ vực thì hơn.

Lê Sơ biết tình hình không ổn nên không mở miệng nói gì mà khẽ gật đầu rồi chạy vào nhà.

Sắc mặt Trương Nhân tái đi nhưng rất nhanh sau đó cô ta đã tỉnh tái lại, khi cô ta quyết định làm chuyện này thì cũng không có ý muốn che giấu Lê Đăng Vân.

Đối với Lê Đăng Vân, trong lòng cô ta rất cảm kích nhưng không có tình yêu, chuyện kết hôn ngày hôm nay cũng bởi vì anh ấy đã đề nghị, còn cô ta đồng ý chỉ vì trái tim đã chết, nếu hôn lễ hôm nay bị hủy bỏ thì trong lòng cô ta cũng có thể thở phào một hơi.

Lê Sơ đi rất nhanh, không bao lâu sau, Lê Đăng Vân mặc âu phục thẳng tắp đã theo sau Lê Sơ đến nơi.

Anh ấy đi rất nhanh, trên mặt còn kèm vẻ lo lắng, xem ra cũng vì lo lắng cho Trương Nhân.

“Tiểu Nhân, em không sao chứ? Tiểu Sơ nói em có chuyện tìm anh?” Lê Đăng Vân nhanh chân đi đến trước mặt Trương Nhân, hô hấp của anh ấy rất gấp, ánh mắt nhìn Trương Nhân đầy vẻ quan tâm và lo lắng, giống như lo sợ cô ta gặp chuyện gì đó.

Giờ khắc này, Trương Nhân nhìn chằm chằm vào Lê Đăng Vân, trong lòng cô ta hiếm khi lại dâng lên cảm giác hối hận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận