Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 640: Yêu Đương Não Tàn

Chương 640: Yêu Đương Não Tàn

Nhưng Lê Minh lại không cho cô ta có cơ hội hối hận, giọng nói của anh ấy lạnh lùng: “Đăng Vân, cô ta muốn gặp Liên Chu, anh không có cách nào gạt em về chuyện này. Bây giờ có tiếp tục hôn lễ này hay không thì phải do em quyết định.”

Lê Minh vừa dứt lời, trong mắt Lê Đăng Vân như có cái gì đó vừa nứt ra.

Bàn tay đang nắm tay Trương Nhân cũng chậm rãi buông lỏng, môi anh ấy mím chặt, ánh mắt nhìn thẳng vào Trương Nhân.

Gương mặt cô dâu được trang điểm rất đẹp, áo cưới màu trắng khoát lên người khiến cô dâu càng thêm dịu dàng, thuần khiết. Lê Đăng Vân đã từng tưởng tượng dáng vẻ của hai vợ chồng bọn họ trong tương lai. Một lần gặp cô ta ở thủ đô khiến ảo tưởng của anh ấy dần dần trở thành hiện thực.

Bây giờ một khi đã tỉnh mộng thì Lê Đăng Vân mới nhận ra hiện thực không phải cảnh huyền ảo như trong mơ kia.

Nhưng Lê Đăng Vân lại không phát điên lên, thậm chí anh ấy cũng không hề tức giận mà chất vấn điều gì, chỉ bình tĩnh nói: “Em muốn gặp Thi Liên Chu sao?”

Trương Nhân ngẩn người, con ngươi hơi hoảng loạn nhưng lời thốt ra lại là: “Ừ, tôi muốn gặp anh ấy.”

Lê Đăng Vân cười nhưng sắc mặt đã trắng bệch, giống như hồn phách đã bị rút đi chỉ trong phút chốc, bây giờ chỉ còn lại thân xác như tro tàn.

Anh ấy nhẹ nhàng gật đầu, giơ tay kéo hoa cưới có viết chữ “tân lang” trên ngực xuống, kéo tay Trương Nhân, lặng lẽ đặt hoa cưới đó vào tay cô ta, giọng nói không hề có ý cưỡng cầu nào: “Là do tôi không biết tự lượng sức mình. Vì đã lãnh giấy kết hôn rồi nên hãy tìm thời gian rảnh để cùng đi làm thủ tục ly hôn đi!”

Dứt lời, anh ấy cởi áo khoác u phục ra dắt ở khủy tay, bình tĩnh xoay người bước đi.

Màn kịch ồn ào này không bùng nổ, chỉ là một gợn sóng nhỏ ở góc vườn mà thôi.

Khương Chi vẫn một mực đứng ở đằng xa nhìn theo, cho dù cô không đến gần nhưng từ những động tác của họ giống như người đang đóng kịch câm nên vẫn có thể nhận ra ở đó đã xảy ra chuyện gì.

Trương Nhân muốn hủy hôn vì Thi Liên Chu?

Khương Chi thật sự không thể hiểu được, trong hiện thực còn có loại “yêu đương não tàn” thế này sao?

Bất chợt, giọng nói trầm thấp của Thi Liên Chu đã vang lên bên tai cô: “Đang nghĩ gì đó?”

Khương Chi bất ngờ ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Thi Liên Chu.

Thi Liên Chu là người đàn ông có đầy đủ từ khí chất cho đến vẻ bề ngoài, dáng người anh cao ráo, thắng tắp, gương mặt đẹp lạnh lùng, bề ngoài mê người, đường nét trên gương mặt sâu sắc mà diễm lệ, môi mỏng, mắt phượng hẹp dài, vẻ lạnh lùng thờ ơ trong đôi mắt càng làm anh có sức quyến rũ mà không thể nói rõ được.

Khương Chi đưa tay sờ lên nốt ruồi son ở cạnh hầu kết của anh, giọng nói rầu rĩ: “Anh thật sự hấp dẫn ong bướm còn hơn cả hoa.”

Từ trước đến nay cô luôn sợ phiền phức nhưng dường như cô đã gặp trúng người đàn ông phiền phức nhất trong tiểu thuyết rồi.

Lông mi dài của Thi Liên Chu chớp một cái, anh từ chối đưa ra ý kiến, chỉ nắm lấy cổ tay cô, quay người muốn đi gấp nhưng Trương Nhân đã kéo váy cưới đuổi theo.

“Thi Liên Chu, em không phải kết hôn nữa rồi.” Lúc nói câu này, dường như Trương Nhân đã dùng hết tất cả sức lực của mình.

Trên mặt cô ta vẫn còn lớp trang điểm của cô dâu, nhìn vẫn xinh đẹp như thế nhưng lời cô ta nói ra lại lộ vẻ mệt mỏi khiến cô ta cũng phải hoảng hốt, vì vậy mà trông cô ta tăng thêm vài phần thê lương.

Thi Liên Chu thờ ơ lườm cô ta nhưng lại nói với Khương Chi: “Về nhà thôi!”

Khương Chi gật đầu, môi đỏ cong lên lộ ý cười, cô đan các ngón tay của mình với Thi Liên Chu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận