Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 608: Xem Đồ Cổ

Chương 608: Xem Đồ Cổ

Rất nhanh sau đó Ôn Hoa Anh đã chọn được một chậu lan.

Giá cả của lan huệ không tính là đắt đỏ, một chậu thượng phẩm cũng chỉ tốn hai mươi đồng.

Tất nhiên vẫn là Thi Liên Chu chi tiền, anh cất ví da vào, chỉ tay đến một cửa hàng bán đồ cổ không xa, giọng nói trầm thấp: “Đến đó nhìn thử.”

“Cửa hàng đồ cổ sao? Con không hiểu mấy thứ đó thì đi dạo đến đó làm gì?” Ôn Hoa Anh ngạc nhiên.

Từ trước đến nay Thi Liên Chu cũng không nghiên cứu tranh chữ hay cổ vật, anh vốn không thèm ngó đến mấy thứ văn vẻ mà người có tiền thích tìm hiểu, trái lại bản thân Ôn Hoa Anh vẫn có chút hiểu biết, tuy không nhiều vì bà ấy cũng chỉ đọc vài cuốn sách của chồng mình mà biết được.

Thi Liên Chu nhếch môi mỏng, trên gương mặt lạnh lùng cũng không lộ biểu cảm gì: “Rảnh rỗi đến phát chán thôi.”

Ôn Hoa Anh không nhịn được lườm anh nhưng không nói thêm điều gì.

Còn Khương Chi bên cạnh lại giật mình nhìn anh.

Trái lại Thi Liên Chu không hề lộ cảm xúc, giống như anh cũng chỉ thuận miệng nói đến mà thôi.

Khương Chi nhìn anh, gương mặt lộ ý cười. Thảo nào khi một con người sắt đá mà nhẹ nhàng thường sẽ khiến người ta không chống đỡ nổi. Có thể khiến một con người có tính cách quái gở, lạnh lùng như Thi Liên Chu ghi nhớ trong lòng, loại cảm giác đặc biệt này thật sự không tồi.

Nói cho cùng thì cô cũng chỉ là một người phàm tục mà thôi.

Cửa hàng bán đồ cổ.

Khương Chi tùy ý nhìn một vòng.

Tuy vào những năm 80, giá cả cổ vật không tính là cực kỳ cao nhưng với hầu hết những công nhân làm việc trong xưởng và nhận lương ổn định mà nói, đồ cổ vẫn là những món đồ chơi xa xỉ, hầu hết những người chơi đồ cổ đều là những kẻ có tiền.

Có thể chèo chống được một cửa hàng bán đồ cổ cũng phải là một người có kinh nghiệm trong giới cổ vật, vì vậy ai muốn nhặt nhạnh được món hời ở những chỗ thế này còn khó hơn việc muốn chuyển một cửa hàng thế này đi.

“Quý khách muốn xem loại hàng thế nào? Quý khách muốn mua tặng cho người khác hay muốn mua cho chính mình?” Một người bán hàng bước đến, ông ta cười híp mắt hỏi thăm.

Với buôn bán đồ cổ, người bán hàng vẫn phải có tầm mắt mới được, tất nhiên ông ta có thể nhận ra mức độ tiêu phí của nhóm người này sẽ không thấp, đây chính là khách hàng lớn, nếu họ chịu mua đồ trong cửa hàng, vậy tiền thưởng trong tháng này của ông ta sẽ không ít.

Nghĩ như vậy nên nụ cười trên mặt người bán hàng càng nhiệt tình hơn.

Khương Chi lắc đầu, cười mà không nói.

Người bán hàng thở dài, cũng không giới thiệu nữa mà quay đầu ngồi lại sau quầy, chờ đợi khách hàng tiếp theo.

Ôn Hoa Anh cũng đánh giá xung quanh, khi nhìn đến bức hoa sen treo trên tường thì khẽ gật đầu: “Tranh này không tệ!”

Bà ấy hiểu biết rất ít về cổ vật, huống hồ đồ cổ cực kỳ phong phú, mà tranh chữ thì càng sâu sắc hơn, nhìn thoáng qua thì thấy rất hợp mắt nhưng muốn nói hai ba câu đánh giá gì đó lại quá khó khăn.

Khương Chi đi đến bên cạnh bà ấy, cũng nhìn bức tranh treo lên tường.

Cô nói: “Là một bức tranh tốt.”

“A Chi cũng cảm thấy không tệ đúng không?” Ôn Hoa Anh cười một tiếng, bà ấy cảm thấy ánh mắt của mình và Khương Chi rất hợp nhau, sau này quan hệ mẹ chồng nàng dâu chắc chắn sẽ rất hòa hợp.

Khương Chi khẽ cười, đưa tay lên chỉ vào bức tranh: “Không hiện nét vẽ, không cần dùng mực để phác họa, mà trực tiếp dùng màu sắc rực rỡ để họa cảnh vật. Hoàng Thuyên đời Hậu Thục họa hoa vô cùng tinh tế, sau khi tô màu thì gần như không còn thấy đường viền phác họa trước đó, cho nên mới có cách gọi là họa hoa không đường viền”.

“Hoa sen này chỉ dùng màu sắc rực rỡ phác họa thành, có thể gọi là ‘bức tranh không đường viền’ mà kỹ thuật vẽ này cũng được gọi là ‘họa không đường viền’ “.

Bạn cần đăng nhập để bình luận