Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 780: Anh Thích

Chương 780: Anh Thích

Khương Chi liếc nhìn Thi Liên Chu bằng ánh mắt phức tạp.

Vốn dĩ cô muốn dùng kịch bản “Người phụ nữ chiếm đoạt tài sản sau khi kết hôn rồi lợi dụng chồng mình”, nhưng chồng tương lai của cô lại quá hào phóng, cho nên cô không hề có đất dụng võ.

Thi Liên Chu ngước mắt nhìn Khương Chi: “Vì sao em không mở một cửa hàng đồ cổ ở Bắc Kinh?”

Khương Chi hơi ngạc nhiên: “Bắc Kinh sao?”

Khương Chi tạm thời vẫn chưa nghĩ tới chuyện đến Bắc Kinh, cô vẫn luôn xem trấn Đại Danh là đại bản doanh của mình, trong thời gian ngắn, cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ đến nơi xa hơn để kinh doanh, Bắc Kinh là một nơi tốt, nhưng không phù hợp cho người không có chút căn cơ nào.

Bây giờ cô có thể tựa mình vào một gốc cây lớn để tận hưởng bóng mát nhưng cô vẫn muốn gầy dựng sự nghiệp bằng chính khả năng của mình.

Nói thế nào đi nữa, cô đã từng là một doanh nhân bắt đầu từ bàn tay trắng mà nổi tiếng khắp cả nước, cô có thể đi đến bước đó trong thời điểm người tài ở khắp nơi ở bốn mươi năm sau thì không có đạo lý gì ở bốn mươi năm trước, trong tình huống có bàn tay vàng trong tay lại không thể phát triển được sự nghiệp.

Sớm muộn gi cô cũng sẽ đến Bắc Kinh, nhưng không phải bây giờ.

Sáng sớm hôm sau, sau khi vết thương của Khương Chi đã được thay thuốc, cô xuất viện trong sự mong đợi và vui sướng của viện trưởng và tất cả bác sĩ, sau đó cô ngồi lên chiếc xe việt dã to lớn, đi thẳng về căn nhà nhỏ kiểu Tây của Thi Liên Chu ở huyện Thấm.

Kể từ lần trước cô rời đi thì vẫn luôn không có ai đến căn nhà nhỏ kiểu Tây này, bọn họ vừa bước vào cửa thì một cỗ khí lạnh do lâu không có người ở đập vào mặt.

Thi Liên Chu ôm Khương Chí về phòng ngủ chính, đắp chăn cho cô, chăm sóc cô rất chu đáo.

Tạ Lâm có công chuyện phải làm, cho nên Thi Liên Chu điều anh ấy về Bắc Kinh, nhất thời, chỉ còn Thi Liên Chu và Khương Chi ở lại đây, hai người đều rảnh rỗi mà sống thoải mái một khoảng thời gian.

Mấy ngày nay, ngay cả sát thủ nhà họ Hoắc cũng không đến nhà quấy rầy, ngày tháng vô cùng nhàn nhã.

Vết thương của Khương Chi nhanh chóng lành lại, đến ngày thứ ba đã không còn cảm giác đau đớn dữ dội như ban đầu.

Đến ngày thứ năm, Thi Liên Chu không còn hạn chế cô đi qua đi lại nữa, thậm chí cô còn vào bếp nấu một số món ăn đơn giản, đương nhiên, mặc dù nói là nấu ăn, nhưng thật ra cô chỉ đứng bên cạnh chỉ dẫn, người thật sự ra tay nấu ăn là Thi Liên Chu.

Thi Liên Chu từ nhỏ đã là con trai nhà giàu, nhưng mấy năm nay anh cũng luyện ra được một chút tay nghề nấu mỳ.

Thi Liên Chu đặt hai bát mì Dương Xuân đã nấu xong lên bàn ăn, thân hình của anh cao lớn, mặc quần áo ở nhà, có vài sợi tóc rối bù rủ xuống góc trán, đôi mắt phượng hẹp dài hiếm khi không có sự lãnh đạm, mà lại mang chút ấm áp.

Anh đưa đũa cho Khương Chi, lười biếng nói: “Ăn đi.”

Khương Chi ngửi mùi thơm của mì, cô bưng bát lên húp một ngụm nước dùng đậm đà, liếm môi, đôi mắt hạnh xinh đẹp thoải híp lại vì thoải mái, than thở rằng: “Chậc, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì em thật sự bị anh nuôi thành phế vật rồi.”

Một tia ý cười lướt qua đôi mắt của Thi Liên Chu, nhưng anh lại nghiêm túc nói rằng: “Anh thích.”

Khương Chi xì xụp ăn mì, vừa ăn vừa nói chuyện với Thi Liên Chu: “Anh cảm thấy “Hoàn Châu Cách Cách” thế nào? Có thể quay phim được không?”

Mấy ngày này cô vẫn nằm trên giường, ngày ngày ôm Thi Liên Chu và kể cho anh nghe cốt truyện, cô đã kể cho anh nghe gần hết chi tiết rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận