Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 469: Lên Máy Bay

Chương 469: Lên Máy Bay

Khương Chi tìm được chỗ ngồi của mình thì ngồi xuống, cô vừa mới ngồi xuống thì người soát vé đang đẩy một chiếc thùng gỗ đến gần, trong thùng đựng đầy các loại thực phẩm phụ, trong miệng của người soát vé còn hét lên: ‘Thuốc lá, hạt dưa, xúc xích, bia, nước ngọt nước khoáng đây!”

“Đồng chí, cô có muốn ăn gì không?” Người soát vé giới thiệu đồ vật trong thùng, nhìn Khương Chi hỏi.

Khương Chi nhìn thoáng qua, nói: “Một chai nước, cảm ơn.”

Người soát vé đưa nước cho cô, cầm lấy hai xu rồi nói: “Cô còn cần cái gì khác không?”

Khương Chi lắc đầu, lúc này người soát vé lại tiếp tục hô khẩu hiệu rồi đẩy thùng đi đến những toa khác.

Chẳng bao lâu, đoàn tàu phát ra những âm thanh tu tu, xình xịch bắt đầu lăn bánh.

Cuộc hành trình này rất yên bình, ngoại trừ mấy chàng trai trẻ chủ động chạy đến bắt chuyện thì cũng không xảy ra thêm chuyện gì nữa, rạng sáng hôm sau, cuối cùng cô đã đến thành phố Thanh.

Khương Chi xuống tàu rồi tìm một quán ăn sáng ở ven đường ngoài nhà ga, ăn một bữa sáng nóng hổi trước khi bắt xe đi sân bay.

Ngồi trên xe, ánh mắt cô ngắm nhìn đường phố rộng lớn của thành phố Thanh, so với huyện Thấm thì rõ ràng nơi này có đầy đủ đặc điểm của một thành phố lớn, ở đây đã có những tòa nhà cao tầng sừng sững, trên đường còn có một vài công nhân vệ sinh đang làm việc.

Cô còn chưa kịp quan sát kỹ hơn thì đã đến sân bay rồi.

Sân bay rộng lớn có nhiều phương tiện đi chuyển của hành khách được đỗ gọn gàng.

Khi Khương Chi vừa bước vào sân bay thì đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, dáng đứng thẳng cắt, trên tay còn cầm một tấm biển viết ‘Đồng chí Khương Chi’.

Khương Chi lập tức đi thẳng đến đó, giơ tay gõ tấm biển.

Người đàn ông hơi kinh ngạc, quan sát Khương Chi, sau đó hỏi: “Đồng chí Khương?’

Khương Chi gật đầu nói: “Thi Liên Chu bảo anh đến?”

Nghe được tên của ông chủ, trên mặt của Mạnh Lam lộ ra nụ cười, đặt tấm biển trên tay xuống, lấy chứng minh thư và vé máy bay từ trong cặp ra đưa cho cô, nói: “Tôi là Mạnh Lam, trợ lý của Ngũ gia, đồng chí Khương cứ gọi tôi là tiểu Mạnh nhé, đây là thẻ thông hành và vé máy bay đến Hồng Kông”.

Khương Chi cầm lấy, kiểm tra xem có đúng thông tin không, sau khi xác nhận không sai sót chỗ nào thì mới mỉm cười nói: “Làm phiền anh rồi”.

Mạnh Lam xua tay, giọng điệu có chút cung kính nói: “Đồng chí Khương khách sáo quá. Chuyến bay này sẽ bay thẳng đến Hồng Kông, khi lên máy bay và làm thủ tục hải quan, ngài đưa giấy thông hành Hồng Kông cho nhân viên là được, đến lúc đó Tạ Lâm sẽ đợi ở sân bay Hồng Kông để đón ngài.”

Khương Chi gật đầu, nhìn theo bóng dáng anh ấy rời đi rồi, mới cúi đầu nhìn tấm vé máy bay trong tay.

Bên trên có ghi: Vé máy bay hàng không dân dụng Trung Quốc.

Khương Chi ngồi trên máy bay, nhìn tầng mây dày qua ô cửa sổ nhỏ, vẻ mặt trong nháy mắt có chút hoảng hốt.

Cô cảm thấy bản thân giống như quay về kiếp trước.

Khi đó, cô suốt ngày phải bay qua bay lại trên bầu trời, việc ngồi máy bay đã trở thành thói quen hàng ngày.

Đời này, khoảng cách của cô với máy bay thật sự rất xa nhau, nên khi ngồi lên máy bay thì cô lại cảm thấy không quen.

Thời buổi bây giờ lượng khách ngồi máy bay cũng không nhiều, chỉ có mấy chục người, chuyến bay bay thẳng từ thành phố Thanh đến Hồng Kông, vé máy bay khoảng 130 đồng, tương đương với chi phí sinh hoạt mà những gia đình thuộc tầng lớp lao động bình thường không ăn không uống trong 3 tháng mới tiết kiệm được.

Vị trí bên cạnh của Khương Chi trống không, không có ai ngồi.

Cô nhắm mắt suy nghĩ về chuyện của Cẩu Tử.

Với tính tình của Thi Liên Chu, nếu như đã tìm được Cẩu Tử thì đã đem thằng bé về từ lâu rồi, sao có thể dừng lại ở Hồng Kông được, lại còn chạy đến khoa phụ sản của bệnh viện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Khương Chi cau mày, trong lòng có một dự cảm không tốt.

Cô luôn cảm thấy chuyến đi đến Hồng Kông này sẽ không suôn sẻ, việc dẫn theo Cẩu Tử về nhà cũng sẽ không dễ dàng như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận