Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 727: Thiên Vị

Chương 727: Thiên Vị

. . .

Tiếng gầm giận dữ vọng ra từ trong thư phòng khiến Thi Lam Chu cảm thấy vô cùng thoải mái, cô ta biết cha mình nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ lão ngũ một trận, cô ta thầm mong cha mình xuống tay nhất định đừng nương tay, tốt nhất phải để cho lão ngũ nằm trên giường mấy ngày.

Lão ngũ kiêu ngạo không chịu khuất phục, thế nào cũng phải bị dạy dỗ mới biết thế nào là lợi hại.

Đàm Vi Vi mím môi, cô bé nhỏ giọng nói: “Cậu út của con thật đáng thương.”

Thi Lam Chu trợn mắt nhìn Đàm Vi Vi: “Đáng thương gì chứ? Cậu ấy bị như vậy là đáng đời!”

Cô ta vừa dứt lời, giọng nói không vui của bà Thi cắt ngang: “Đáng đời? Ai đáng đời vậy?”

Sắc mặt Thi Lam Chu thay đổi, cô ta đột nhiên đứng dậy, nhìn bà Thi rồi cười nói: “Mẹ về rồi.”

Ôn Hoa Anh cau mày nhìn con gái rồi quở trách rằng: “Lão tam, không phải mẹ muốn nói con đâu, nhưng con đừng có suốt ngày nhìn chằm chằm lão ngũ, thằng bé không phiền thì mẹ cũng thấy phiền giùm, con là chị gái chứ có phải mẹ chồng đâu mà quản còn nhiều chuyện hơn cả mẹ nữa vậy?”

Thi Lam Chu vô cùng mất mặt, khuôn mặt cô ta đỏ bừng lên.

Đàm Chính Quang cũng cảm thấy mất mặt, anh ấy chỉ có thể mỉm cười rồi đứng lên hòa giải: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, mẹ cũng biết Lam Chu xưa nay là người nghĩ sao nói vậy mà, cô ấy không quản lão ngũ đâu, chỉ là lo lắng cho cậu ấy mà thôi.”

“Được rồi, mấy đứa ngồi xuống hết đi.” Bà Thi không nói tiếp nữa, lê đôi dép đi xoành xoạch lên lầu.

Đàm Chính Quang kéo Thi Lam Chu ngồi xuống, đột nhiên hai mắt cô ta đỏ hoe, bướng bỉnh nói rằng: “Mẹ chỉ thiên vị lão ngũ mà thôi! Trong lòng bà ấy, mấy anh chị em chúng ta còn không bằng một đầu ngón tay của lão ngũ đâu!”

“Trước kia lão ngũ làm sai chuyện gì bà ấy cũng không tức giận thì thôi vậy, lần này lão ngũ còn sinh con trước khi kết hôn, bà ấy lại vô cùng vui mừng giống như lần đầu được làm bà nội vậy, anh nói xem, chúng ta tính là gì chứ?

“Em chính là không phục, sao bà ấy lại. . .Ngô ngô ngô...”

Thi Lam Chu càng nói càng không kìm được giọng nói của mình, nếu Đàm Chính Quang không bịt miệng cô ta lại, sợ rằng những lời quá đáng hơn nữa thì cô ta cũng dám nói ra.

Cao Nguyên Hương vui vẻ xem trò hề, đột nhiên che miệng cười lớn: “Lời này của chị ba thú vị thật đó, chị đã sớm biết chuyện chú út là cục cưng trong lòng mẹ rồi, cần gì phải nói nữa chứ? Đây không phải là tự tìm quả đắng để ăn hay sao?”

“Sau này ấy à, chị ba nhất định phải thận trọng trong lời nói và hành động của mình mới được.” Cao Nguyên Hương cười rất vui vẻ, hoàn toàn không che giấu sự mỉa mai của mình

Trong gia đình này, nếu người khiến cô ta khó chịu nhất, thì chính là Hạ Mộ Thanh, người luôn giả tạo, còn người khiến cô ghét nhất chính là chị chồng Thi Lam Chu, người không có đầu óc nhưng lại thích nói mấy lời mỉa mai nhạo báng người khác.

Khi Cao Nguyên Hương còn là bạn gái của Thi Hoàn Chu, cô ta cũng thường xuyên bị người chị chồng này bắt nạt!

Nếu không phải Thi Lam Chu tốt số, có xuất thân tốt, thì với sự ngu ngốc của cô ta, chỉ sợ bị người ta bán mà còn giúp người ta đếm tiền nữa!

“Cô!” Thi Lam Chu tức giận, đập bàn đứng dậy.

Cao Nguyên Hương không hề sợ hãi, cô ta đứng dậy, vuốt mái tóc xoăn vàng óng của mình, xoa xoa cái bụng tròn trịa rồi chậm rãi đi lên lầu, cô ta cũng đã xem trò vui đủ rồi, cần gì phải ở lại đây nhìn ánh mắt của mọi người chứ?

“Anh xem dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của Cao Nguyên Hương đi, cô ta xuất thân từ một gia đình bình dân, khó trách không thể lên được mặt bàn!” Thi Lam Chu tức giận mắng.

“Đủ rồi! Em còn ngại chưa đủ mất mặt à? !” Đàm Chính Quang không nhịn được nữa, quở trách cô ta một câu rồi quay đầu lại nói với Thi Khâm Chu: “Anh cả, trong cục vẫn còn có việc, em đi trước đây.”

Nói xong, Đàm Chính Quang cũng không chờ Thi Khâm Chu đáp lời, anh ấy không thèm quay đầu lại mà rời khỏi nhà họ Thi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận