Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 479: Vô Lại Một Lần

Chương 479: Vô Lại Một Lần

Thi Liên Chu không có ý kiến, thanh âm trầm thấp: “Lên lầu, rẽ trái vào phòng thứ nhất”.

Nhà của anh là căn nhà hai tầng.

Khương Chi gật đầu, đi dọc theo cầu thang, tìm được căn phòng mà Thi Liên Chu nói, rõ ràng nơi này đang có người ở, khăn trải giường và vỏ chăn màu tối, tủ quần áo bên tường đang mở ra, bên trong đều là áo sơ mi, tây trang của nam.

Có lẽ Thi Liên Chu đang ở đây.

Mắt hạnh to tròn của Khương Chi nhìn quanh phòng, mặc dù cơ thể rất buồn ngủ, nhưng bây giờ tinh thần lại cứ như có suy nghĩ riêng, cô sờ sờ mặt mình, trên mặt hơi nóng, cho dù không xem gương cũng biết mặt cô đang đỏ lên.

Cô thở nhẹ một hơi, buông ba lô, thuận tay cầm khăn của Thi Liên Chu, đến phòng vệ sinh tắm rửa.

Làm xong tất cả, cô mệt đến mức đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, tóc cũng không sấy khô, trực tiếp dùng khăn lông quấn lại, nằm ở trên giường ngủ.

Một giấc ngủ này rất sâu, đến khi có một trận gió ấm áp thổi qua.

Khương Chi giãy dụa mở mắt ra, mí mắt có chút đau nhức, cô vừa mới đưa tay lên định xoa thì đã có một đôi tay thon dài duỗi lại đây, giúp cô xoa mí mắt, động tác không tính là mềm nhẹ nhưng cũng không thô lỗ.

“Mấy giờ rồi?” Khương Chi vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói còn có chút khàn khàn.

Thi Liên Chu nghe câu này cực kì có hương vị của vợ chồng đang nói chuyện với nhau, tự nhiên, trong lòng anh có cảm giác yên bình khó tả.

Anh nói: “Hai giờ chiều, Cố Tuyển muốn đi ra ngoài, cùng đi ăn cơm.”

“Không muốn nhúc nhích.” Khương Chi khó có được dịp vô lại một lần, lại lần nữa khép mí mắt lại, thuận tay chỉ chỉ vào tóc mình.

Thi Liên Chu dừng lại một chút, lúc sau bị cô chọc cười, giọng nói trầm thấp cũng không còn cứng rắn vậy nữa: “Một ngày không ăn cái gì, em không đói thì anh cũng đói.”

Khương Chi động cũng không động một chút, nhàn nhạt “À” một tiếng.

Môi mỏng của Thi Liên Chu mím lại, cũng không tức giận, tiếp tục lau khô tóc cho cô.

Tóc đã được lau khô, Khương Chi cũng không có lý do để tiếp tục ngủ nứơng nữa, xốc chăn lên ngồi ở mép giường.

Thi Liên Chu buông máy sấy, híp mắt nhìn cô, từ trên xuống dưới, dường như không buông tha một tấc nào.

Có lẽ là do ánh mắt của anh quá sáng rực khiến Khương Chi có chút không được tự nhiên mà kéo góc chăn, thuận tay chải lại mái tóc dài.

Trên thực tế cô mặc đồ cũng không quá hở, nửa thân trên cô mặc áo sơ si trắng của Thi Liên Chu, nút cài tới tận trên cổ, dưới thân là một cái quần rộng được xắn ống, cả người như là một đứa bé trộm mặc đồ của người lớn vậy.

Cô lại không phải là một thiếu nữ không biết gì, đương nhiên cô biết rõ mặc cái áo sơmi của nam giới có ý nghĩa gì, nhưng mà bây giờ cô cũng không có tâm làm chuyện kia.

“Thay quần áo, anh ở bên ngoài chờ em.” Thi Liên Chu chỉ túi quần áo bên cạnh, dứt lời thì anh lập tức ra khỏi phòng.

Anh vừa đi, toàn bộ cảm giác áp bạch trong phòng nháy mắt tan thành mây khói.

Khương Chi nhẹ nhàng thở ra, mở túi ra nhìn, bên trong đều là nhãn hiệu thời trang nữ.

Lúc cô thay quần áo thì Thi Liên Chu đứng ngoài chờ, môi mỏng ngậm một điếu thuốc, mây khói lượn lờ, anh híp mắt lại, bỗng nhiên cúi đầu cười khẽ hai tiếng, lồng ngực rung rung, bỗng nhiên phát ra tiếng cười không thể giải thích được.

Anh nghĩ, mình thật sự rất giỏi.

Khương Chi thay quần áo xong thì Thi Liên Chu và Cố Tuyển đã chờ sẵn.

Cũng không biết Thi Liên Chu và Cố Tuyển nói gì đó mà ánh mắt của anh ấy nhìn cô rất kính nể, giống như là nhìn một nữ hiệp băng tường vượt núi trong chốn võ lâm vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận