Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 543: Chỉ Nghĩ Cho Cha Nuôi

Chương 543: Chỉ Nghĩ Cho Cha Nuôi

Ông Lý lắc đầu: “Bà còn có tâm trạng nói những lời này sao? Thanh toán tiền lương cho lão Hầu, rồi thu dọn đồ đạc mà rời đi thôi!”

Lão Hầu xoa đôi bàn tay, khẩn thiết nhìn ông Lý nói: “Xưởng trưởng, tôi không biết may vá nhưng vợ tôi biết, ngày mai, tôi có thể gọi bà ấy đến đây không? Ông xem trong nhà tôi có già có trẻ, một người mà không có công việc thì cả nhà cũng không đủ no.”

Ông Lý thở dài: “Lão Hầu à, ông muốn đưa vợ mình đến thì cứ đưa nhưng có thể thuê bà ấy làm việc hay không cũng không phải do tôi quyết định, bây giờ người có thể quyết định chính là đồng chí Khương vừa rồi.”

Lão Hầu khẽ gật đầu, trên mặt chứa ý cười: “Tôi biết rồi.”

Tăng Mỹ Mỹ kết toán tiền lương cho lão Hầu, tổng cộng là một trăm ba mươi tám đồng.

“Được rồi, vậy tôi đi trước đây.” Lão Hầu nắm chặt tiền trong tay mình, hào hứng mà rời khỏi công xưởng. Ông ấy phải quay về thông báo cho vợ mình một tiếng, ngày mai phải chuẩn bị cho tốt, đến công xưởng xin việc làm.

Ông Lý nhìn theo bóng lưng của lão Hầu mà lắc đầu, ông ấy cúi đầu xuống, bận rộn dọn dẹp mấy thứ linh tinh trong xưởng.



Trên đường trở về, hai hàng lông mày nhỏ của Tiểu Ngự đã cau chặt, nhóc con vò đầu bứt tai, nhìn dáng vẻ như rất khó xử.

Khương Chi liếc mắt nhìn, giọng nói thản nhiên: “Làm sao vậy? Có gì thì cứ nói!

Tiểu Ngự là đứa trẻ thẳng tính, nhóc con lập tức bộc lộ suy nghĩ trong đầu mà không che giấu.

Tiểu Ngự ho khan hai tiếng, mắt phượng chớp một cái, nghiêm túc nói: “Là mẹ để con nói đó nha! Mẹ, chẳng phải mẹ sắp mở công xưởng sao? Vậy sau này mẹ cũng là xưởng trưởng rồi, đúng không? Mẹ xem mẹ có thể thuê lão Cận đến làm việc cho mẹ không?”

Vừa dứt lời, Tiểu Ngự đã mong đợi nhìn về phía Khương Chi.

Trong đầu của nhóc con này suy nghĩ rất hay! Bây giờ mình đã ở trấn Đại Danh rồi, cách huyện Thấm rất xa, thường ngày không thể ở gần lão Cận nhưng nếu có thể để lão Cận đến trấn Đại Danh làm việc thì sau này, mỗi ngày mình đều có thể gặp mặt cha nuôi rồi.

Tính toán của nhóc rất lộ liễu.

Đuôi mắt Khương Chi liếc xéo Tiểu Ngự, cô cười ha ha, nói: “Lão Cận của con làm việc ở xưởng luyện thép, còn mẹ chuẩn bị mở xưởng may, anh ấy đến đây làm gì? Vả lại mẹ cũng không trả nổi tiền lương hơn tám mươi đồng cho anh ấy, con chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý đến đây chứ?”

Tiểu Ngự không nói nữa, chỉ nhìn Khương Chi bằng biểu cảm giống như của mẹ kế.

Kìm nén rất lâu, cuối cùng nhóc con phun ra một câu: “Quỷ keo kiệt hẹp hòi!”

Bước chân nhỏ lập tức nhanh hơn, để Khương Chi và Tiểu Tông bị bỏ lại phía sau rất xa, Tiểu Ngự dùng thái độ này biểu lộ rõ sự bất mãn của mình.

Khương Chi cũng không thèm để ý, mặt mày vẫn nở nụ cười đi ở phía sau.

Rất nhanh sau đó, ba mẹ con đã về đến nhà xuất bản, lúc này Tiểu Diệu và Tiểu Qua đã ngủ rồi, Vân Tường đang ngồi cạnh giường nhìn hai anh em, vừa quay đầu nhìn thấy Tiểu Ngự thở phì phò thì cười hỏi: “Làm sao vậy?”

Tiểu Ngự thấy Vân Tường nở nụ cười dịu dàng với mình thì sự đè nén, khó chịu vừa rồi đều tiêu tan.

Cậu bé há miệng cười tươi nhìn Vân Tường, không nói lời nào mà chỉ hất giày rồi leo lên giường, nằm xuống cánh Tiểu Diệu, nhắm mắt lại.

Lúc Khương Chi ôm Tiểu Tông về nhà cũng thấy vậy, cô chỉ đặt Tiểu Tông nằm xuống giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ một lát thì cậu bé đã ngủ say.

Khương Chi kéo góc chăn lại cho bọn họ, sau đó mới rời khỏi phòng với Vân Tường.

Vân Tường nhìn thoáng vào trong phòng, thấp giọng nói: “Bà chủ có đói bụng không? Nên ăn cơm trưa rồi.”

Khương Chi lắc đầu, đi thẳng vào trong văn phòng của nhà xuất bản.

Bạn cần đăng nhập để bình luận