Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1013: Thích

Chương 1013: Thích

Đương nhiên là thuyền sẽ đi nhanh hơn con người bơi, chớp mắt đã gặp được Khương Chi đang thong thả bơi về.

Khương Chi lên tàu, cởi đồ lặn, Thi Liên Chu lấy khăn đắp lên người cô, nắm đôi tay lạnh buốt của cô, mím môi: “Kêu bọn họ quay về.”

Mạnh Lam do dự: “Quay về? Người của Yamaguchi kiểm tra rất nghiêm, giờ mà quay về ...”

Giọng Thi Liên Chu rất bình tĩnh: “Đi tìm người của Hội Tam Hợp.”

“Vâng.” Mạnh Lam gật đầu, hiểu ý của Thi Liên Chu.

Người của Hội Tam Hợp cũng đang tìm người ở trên biển, bọn họ chỉ cần đi vòng qua người của Yamaguchi, tụ lại một chỗ với người của Hội Tam Hợp là được.

Thi Liên Chu ôm Khương Chi quay về khoang thuyền, thuận tay rót cho cô cốc nước: “Nghỉ chút đi.”

“Tìm người của hội Tam Hợp, làm giả thân phận, quay lại đảo Naki lần nữa sao?” Khương Chi cầm cốc nước, hỏi nhỏ.

“Không vội, tụ lại với Nguy Di trước rồi nói.” Mắt Thi Liên Chu híp lại, sờ lọn tóc ướt của Khương Chi.

Đại Thạch Thanh Tư cho người lên đảo tìm kiếm mà không thấy họ thì chắc chắn sẽ không dễ dàng rời đi, hắn ta sẽ nghĩ không có thuyền, không có thiết bị lặn thì anh không thể rời khỏi đảo kia, nhưng hắn ta không ngờ anh có một cô vợ không giống người thường.

Nếu hắn ta không tìm thấy người, vậy hắn ta sẽ không tổ chức tiệc ở đảo Naki, chuyện này yêu cầu phải bàn bạc kỹ hơn.

Khương Chi cau mày: “Có không ít người đang lục soát ở cảng, sợ rằng chúng ta không có cách để lên bờ an toàn.”

“Không cần lên bờ, bên Nguy Di có người có năng lực đó.” Thi Liên Chu lắc đầu, từ từ lau tóc cho Khương Chi.

Mắt Khương Chi sáng lên, sát lại Thi Liên Chu: “Xuân Nại?”

Đến giờ cô vẫn không biết Xuân Nại là người Nhật Bản hay là người Trung Quốc, nếu nói cô ấy là người Nhật Bản nhưng cô ấy có thể nói tiếng Trung rất lưu loát, nếu nói cô ấy là người Trung Quốc thì cô ấy lại rất giống một người sinh ra và lớn lên ở Nhật Bản.

Nhưng mà Xuân Nại gọi Nguy Di là “thủ lĩnh”, có thể thấy cô ấy cũng là người của Hội Tam Hợp.

Nói đến biến số, chắc chỉ là chuyện cô ấy ở bên Nguy Di.

Thi Liên Chu nhướn mày: “Từng gặp?”

Khương Chi gật đầu: “Cô ấy là người Nhật Bản hay người Trung Quốc?”

Thi Liên Chu cầm khăn lau tóc cho Khương Chi, từ tốn giải thích: “Người Nhật, nhưng mà từ nhỏ đã được thủ lĩnh trước của Hội Tam Hợp nhận nuôi, coi như là một nửa em gái của Nguy Di.”

Khương Di kinh ngạc, em gái nuôi của Nguy Di?

“Sau khi Xuân Nại trưởng thành trở về Nhật Bản, thế lực của thuộc hạ cũ gần như đều nằm trong tay cô ấy, thân phận của cô ấy ở Nhật cũng không bình thường, người của họ Fujiwara.” Thi Liên Chu bình thản nói.

Khương Chi cứng họng: “Fujiwara? Đúng là không bình thường.”

Trước khi cô đến Nhật Bản, đã cố tình nghe ngóng một số thông tin bên này từ Mạnh Lam.

Trên danh nghĩa, người cai trị cao nhất ở Nhật Bản là Thiên Hoàng, nhưng không có thực quyền, ngoại trừ hoàng gia, nổi tiếng nhất ở Nhật Bản chính là năm gia tộc lớn, và Fujiwara là một trong số đó.

Hoàng hậu hiện tại của Thiên Hoàng chính là người của gia tộc Fujiwara.

Fujiwara Xuân Nại có xuất thân cao như vậy nên chắc không phải ngẫu nhiên mà được thủ lĩnh trước của Hội Tam Hợp nhận làm con nuôi.

Khương Chi suy nghĩ: “Em thấy cô ấy rất kính trọng Nguy Di, không có ý vượt thân phận.”

Thi Liên Chu nhìn cô, mỉm cười: “Cô ấy thích Nguy Di, đương nhiên sẽ thuận theo rồi.”

Khương Chi: “...”

Được rồi, lại là một người chỉ biết yêu đương.

Xuân Nại và Nguy Di lớn lên bên nhau từ nhỏ, thích anh ấy cũng không có gì kỳ lạ, mặc dù Nguy Di có chút khiếm khuyết, nhưng anh ấy có địa vị cao, cũng có sức quyến rũ, củ cải hay rau xanh đều có hương vị riêng, mỗi người một sở thích nên cô đâu thể nói gì được.

“Cho nên chúng ta có thể lợi dụng thân phận của Xuân Nại, trà trộn vào trong bữa tiệc của Đại Thạch Thanh Tư.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận