Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 822: Không Phải Người Thường

Chương 822: Không Phải Người Thường

Bọn họ vừa đi xuống tầng hai thì vừa đúng lúc gặp được Thi Ninh Chu.

Nói vừa đúng lúc cũng không đúng lắm, anh ấy đang đứng ở đầu cầu thang, nhìn có vẻ như cố ý đứng đợi ở đây.

“Em dâu, chào mừng em đến Bắc Kinh, cũng chào mừng em đến nhà.” Thi Ninh Chu cười ha hả mà nói.

Hai người cũng đã quen biết nhau từ lâu, không phải lần đầu gặp mặt, cũng không cần quá cứng nhắc.

Khương Chi gật đầu với anh ấy, khách sáo nói: “Cảm ơn anh hai.”

Ôn Hoa Anh thấy người trong nhà nói chuyện mềm mỏng với Khương Chi, bà ấy vui mừng cười nói: “Xuống lầu ăn cơm.”

Thi Ninh Chu dừng một chút, nhìn bà Thi một cái rồi nói: “Cha bảo có lời muốn nói với em dâu.”

Vừa nghe đến lời này, sắc mặt Ôn Hoa Anh lập tức tối sầm lại, đôi mắt phượng cực kỳ sắc bén, giọng nói lạnh lùng: “Sao vậy? Ông ấy còn có suy nghĩ muốn tách rời uyên ương gì đó hay sao? Một người làm cha chồng thì có lời gì để nói với con dâu chứ?”

Thi Ninh Chu có chút đau đầu, anh ấy nhìn Khương Chi như đang cầu cứu.

Thi Ninh Chu không nhìn Thi Liên Chu là vì sắc mặt của lão ngũ cũng âm trầm, môi mỏng mím chặt, ánh mắt lạnh lùng giống như sắp có giông bão.

“Mẹ, con đi xem thử.” Khương Chi đẩy Tiểu Qua về phía Thi Liên Chu, nắm lấy cánh tay của Ôn Hoa Anh rồi nói với giọng điệu ung dung bình tĩnh, cô không hề căng thẳng hay sợ hãi khi đi gặp ông Thi, mà giống như đi gặp bạn cũ ôn chuyện xưa vậy.

Bà Thi không mấy vui vẻ, không hề khách sáo mà nói: “Ông già đó dầu muối không ăn, hở một chút lại xụ mặt dạy dỗ người khác, cũng không phải thứ gì tốt, con đi gặp ông ấy làm gì?”

Thi Ninh Chu không nhịn được mà “khụ khụ khụ” ho khan một trận, mấy lời này có thể nói tùy tiện được sao?

Thi Liên Chu một tay ôm Tiểu Qua, cau mày, anh nói với giọng điệu không tốt lắm: “Rảnh rỗi quá không có việc gì làm à?”

Khương Chi nhìn Thi Liên Chu rồi lại nhìn bà Thi, ý cười hiện lên trong đôi mắt hạnh màu đen như hắc thạch, cô không nói gì mà đi theo Thi Ninh Chu vào thư phòng.

Thi Bỉnh Thiên là người như thế nào?

Cứng nhắc, nghiêm túc và cứng đầu, những điều này vô cùng phù hợp khi gắn vào người ông ấy, tuy nhiên, sau khi nghe Thi Liên Chu nói thì hình ảnh ông Thi trong lòng cô lại hơi khác biệt.

Không phải không tốt, mà là có thêm vài phần con người.

Công huân, thủ trưởng, cao cao tại thượng, người đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực, ít nhất ông ấy cũng hiểu chuyện không nên hành động bốc đồng trong đấu trường quyền lực, mà nên tận dụng mọi điểm để mang lại lợi ích lớn nhất cho bản thân và đất nước.

Con người sống ở thế giới này, cho dù đi đến vị trí của Thi Bỉnh Thiên thì bọn họ vẫn có rất nhiều chuyện không thể làm theo ý mình.

Ông ấy không đau khổ khi Mạnh Dần chết sao?

Không, ông ấy rất đau khổ, nhưng đau khổ có ích không? Đau lòng thì có thể cứng đối cứng sao?

Ông ấy càng đau khổ hơn vì đã tối đa hóa lợi ích từ cái chết của Mạnh Dần, rồi lại cách con trai mình càng ngày càng xa.

Trước khi Khương Chi vào thư phòng, Thi Ninh Chu thì thầm: “Đừng sợ, mặc dù ông ấy rất cứng đầu, nhưng mà nếu ông ấy đã chấp nhận mấy anh em Tiểu Ngự thì sẽ không làm khó em đâu, ông ấy chỉ hỏi han vài câu thôi, em đừng quá căng thẳng.

Mặc dù Thi Ninh Chu không hề nhìn thấy Khương Chi đang căng thẳng, nhưng anh ấy vẫn phải an ủi mấy câu.

“Cảm ơn anh hai.” Khương Chi gật đầu, cô đẩy cửa ra không chút do dự.

Thi Ninh Chu nhìn bóng lưng thon dài, bước đi bình tĩnh của cô, không nhịn được mà mỉm cười lắc đầu, lẽ ra anh ấy phải biết, người em dâu có thể ở chung một chỗ với người em trai không hề kiêng kỵ chuyện gì của mình thì nhất định không phải người bình thường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận