Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 808: Tới Đại Viện

Chương 808: Tới Đại Viện

Giữa vợ chồng vẫn cần phải tin tưởng lẫn nhau, dựa vào những gì Tưởng Nguyên Trinh đã làm thì cô nghĩ Thi Liên Chu sẽ không nhân từ nương tay.

Tất nhiên, từ “nhân từ nương tay” không hề thích hợp với con người Thi Liên Chu.

Hai người ăn sáng một cách thoải mái, sự quấy rầy của Tưởng Nguyên Trinh hoàn toàn không ảnh hưởng đến khẩu vị của bọn họ.

Ăn sáng xong, bọn họ cũng nên về đại viện để đón mấy đứa nhỏ rồi.

Khương Chi đang mua sắm trong cửa hàng hệ thống, cô chọn mua một vài món quà, những lễ tiết nên có thì không thiếu một cái nào.

Thi Liên Chu cau mày, giọng nói của khá lạnh lùng: “Không cần khách sáo như vậy đâu, đón đứa nhỏ xong thì về luôn.”

Lông mày của Khương Chi cong cong: “Đây là lần đầu tiên gặp cha mẹ chồng, thật mới mẻ.”

Thi Liên Chu nhìn nụ cười vui vẻ ngọt ngào trên khuôn mặt cô, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt anh bỗng nhiên tiêu tan, sau đó anh cũng chiều theo ý cô.

Sau khi thu xếp xong, hai người lái xe đến đại viện.

Đại viện.

Lính gác hai bên nhìn thẳng, lưng thẳng tắp như cây tùng, nghiêm túc trang nghiêm, khiến người ta không dám đến gần

Thi Liên Chu tỏ vẻ bình tĩnh dừng ở cửa để bọn họ tiến hành kiểm tra theo thông lệ, lính gác đều biết anh là lão ngũ của nhà họ Thi, người không kiêng kỵ bất cứ chuyện gì nên bọn họ nào dám ngăn cản lâu hơn?

Xe đi vào đại viện vô cùng thuận lợi.

Khuôn mặt Khương Chi thong dong bình tĩnh, không hề hoảng sợ chút nào.

Thành thật mà nói, nơi này cũng rất xa xôi đối với cô, cho dù kiếp trước hay kiếp này, dù thành tích có lớn đến đâu thì cô cũng khó có thể đến gần trung tâm quyền lực này, nhưng mà, cô là người đã từng chết một lần rồi, có gì cần phải sợ nữa chứ?

Hơn nữa, lần này cô đến, cô chỉ coi nơi này là nhà của cha mẹ Thi Liên Chu, không có gì khác.

Xe dừng lại, Thi Liên Chu xuống xe, anh lấy quà Khương Chi mang theo từ trong cốp xe ra, mặc dù cô mua quà trong cửa hàng hệ thống, nhưng tất cả đều đạt tiêu chuẩn quà tặng của thời đại này, đường nâu, đường trắng, bánh kem.

Khương Chi cũng không hành xử khác người, cho nên đặc biệt mua một số hộp quà cao cấp mang đến đây.

Thi Liên Chu một tay xách quà, một tay nắm tay Khương Chi rồi đi vào nhà.

Khương Chi không hề căng thẳng chút nào, dọc đường cô còn rảnh rỗi nhìn ngắm những đồ trang trí xung quanh, những món đồ này đều mang phong cách rất Trung Hoa, khắp nơi đều là đồ đạc làm bằng gỗ, nhưng cũng giống như thân phận của họ, mấy món đồ này cũng tỏa ra hơi thở nghiêm trang đến mức khiến người ta nể sợ.

Ôn Hoa Anh đang ngồi trên ghế sô pha nghe kịch, bà ấy nghe thấy tiếng động thì ngơ ngác nhìn ra cửa rồi sửng sốt một lát, sau đó không nhịn được mà nhảy lên từ ghế sô pha: “A Chi! A Chi đến rồi à?”

Giọng nói của Ôn Hoa Anh khá lớn, đôi mắt phượng của bà ấy cũng rất có tin thần, bất cứ khi nào Khương Chi gặp bà ấy thì bà ấy đều tỏ ra vô cùng nhiệt tình.

Bà ấy vội vàng bước đến nắm tay Khương Chi, ý cười trong mắt bà ấy giống như muốn tràn ra ngoài vậy, trong lòng bà ấy, ngoại trừ Khương Chi ra thì không người nào có thể trở thành con dâu út của bà ấy.

Khương Chi mỉm cười gọi một tiếng: “Mẹ.”

Bà Thi có tính tình rất tốt, bà ấy rất nhiệt tình cho nên cô cũng rất thích bà ấy.

“Ừ! Vết thương của con thế nào rồi? Còn đau không? Lát nữa mẹ sẽ gọi bác sĩ của cha con đến khám cho con nhé, nếu không thì mẹ thật sự không yên tâm, vết thương do đạn bắn này là vết thương khó lành nhất đó.”

Ôn Hoa Anh nắm tay Khương Chi không chịu buông ra, từng câu từng chữ đều thể hiện sự đau lòng.

Khương Chi cười lắc đầu: “Không sao nữa rồi, mẹ đừng lo lắng.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, con mau ngồi xuống đi, con nói cho mẹ biết, sao hai đứa đến Bắc Kinh mà không nói trước với mẹ một tiếng chứ, mẹ còn biết để mình đón hai con về nhà!” Ôn Hoa Anh kéo Khương Chi rồi ngồi xuống ghế sô pha, giọng điệu hơi tức giận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận