Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1010: Gắp Lửa Bỏ Tay Người

Chương 1010: Gắp Lửa Bỏ Tay Người

Khương Chi khẽ nhướng mày, mỉm cười nói: “Chảo tự sôi, phúc lành của người lười.”

Thi Liên Chu nhận lấy. Hai người vẫn có thể ngồi trên đảo thưởng thức một bữa ăn nóng hổi một cách nhàn nhã, nghĩ đến thôi cũng thấy thư thái. Thần kinh căng thẳng suốt thời gian qua của cô cuối cùng cũng đã được thả lỏng, cô nở nụ cười.

Khương Chi lại kể cho Thi Liên Chu nghe về nguyên lý của nó, cười tủm tỉm nói: “Chảo tự sôi này đã phát triển thành lẩu tự nóng, cơm tự nóng, thịt nướng tự nóng, bún ốc tự nóng, cá hầm cải chua tự nóng, có thể coi là “vạn vật đều có thể tự nóng”.”

“Đây là cơm tự nóng, anh nếm thử xem.”

Thi Liên Chu gật đầu, ăn miếng cơm mềm dẻo thơm ngon và thịt kho tàu nóng hổi thì khóe môi khẽ mím lại, xem ra anh vẫn đánh giá thấp thế giới sau bốn mươi năm, sự phồn hoa của nó vượt xa hơn nhiều so với những gì anh có thể tưởng tượng.

Còn Khương Chi, vì anh mà từ bỏ sự phồn hoa đó, hẳn là cô đã mất đi không ít thứ.

Khương Chi nhìn anh ăn, đôi mắt cong cong, cầm lấy trái dừa mà anh vừa đưa cho cô, dùng ống hút hút nước dừa. Sống lâu như vậy mới biết hóa ra hai người có thể yên tĩnh ở bên nhau chính là hạnh phúc lớn nhất.

Thi Liên Chu ăn cơm xong lại tiếp tục nói về chuyện tiếp theo.

“Anh nói là, bữa tiệc trên du thuyền lần này thực chất là do Kiyoshi Oishi tổ chức để lôi kéo giới thượng lưu của nước Nhật. Nguyên nhân là vì thủ lĩnh của tổ chức Yamaguchi, Kazuo Watanabe sắp nhường ngôi, muốn chọn ra một người từ ba hội trưởng dưới nhánh của ông ta sao?”

Khương Chi hơi ngạc nhiên, Kazuo Watanabe nhường ngôi không phải là chuyện nhỏ đối với cục diện của nước Nhật bây giờ.

Yamaguchi là tổ chức xã hội đen lớn nhất của nước Nhật. Bất kỳ ai lên nắm quyền cũng có thể gây ra chấn động lớn.

Thi Liên Chu gật đầu, khẽ nói: “Ừm, Kiyoshi Oishi là hội trưởng trẻ nhất trong ba hội trưởng nên nền tảng và bối cảnh cũng yếu hơn một chút. Lúc trước hắn ta can thiệp vào chuyện nhà họ Hoắc cũng là vì nhà họ Hoắc có thể cung cấp cho hắn ta sự hỗ trợ kinh tế lớn.”

Khương Chi nhíu mày: “Vậy anh chủ động chạy đến đảo Naki...”

Thi Liên Chu hừ lạnh một tiếng, giọng nói trầm thấp giống như tiếng suối chảy róc rách mát lạnh: “Kiyoshi Oishi và nhà họ Hoắc cấu kết với nhau, lại làm tổn thương em. Hắn ta muốn lên nắm quyền cũng phải xem có mệnh hay không.”

“Hắn ta vẫn chưa từ bỏ việc tổ chức bữa tiệc tối trên đảo Naki để tranh thủ một số sự ủng hộ?” Khương Chi cau mày.

Như vậy, Kiyoshi Oishi nhất định sẽ bao vây đảo Naki kín mít. Hơn nữa hắn ta đã gặp cô, chắc chắn sẽ sinh nghi, nói không chừng bây giờ đang đang tiến sâu vào rừng để truy quét họ.

Khương Chi lập tức kể cho Thi Liên Chu chuyện cô lên bờ gặp Kiyoshi Oishi.

Vẻ mặt Thi Liên Chu lạnh nhạt, anh nhắm mắt hờ, nói: “Với tính cách của Kiyoshi Oishi, hắn sẽ không xâm nhập vào đây đâu, tránh tổn thất nhân lực. Hắn chỉ đợi chúng ta lọt vào bẫy. Hơn nữa hiện giờ điều quan trọng nhất hắn cần làm là an ủi những quý tộc đã bị kinh hãi vì bữa tiệc trên du thuyền, còn chưa có thời gian để truy quét chúng ta.”

Khương Chi suy nghĩ một lúc, trầm ngâm nói: “Vậy tiếp theo chúng ta cứ chờ đến khi bữa tiệc bắt đầu, rồi lợi dụng Kiyoshi Oishi đối phó những quý tộc của nước Nhật này. Từ đó gắp lửa bỏ tay người, khiến tổ chức Yamaguchi ăn một cái tát thật đau?”

Thi Liên Chu khẽ cười, đuôi mắt cong lên, thản nhiên nhìn cô.

Khương Chi hơi bất lực liếc nhìn anh, tức giận nói: “Cười cái gì, em nói không đúng sao?”

Thi Liên Chu không nói gì, hơi cúi người, đôi môi lạnh lẽo phủ lên môi cô, quấn quýt lấy môi cô. Sau nụ hôn triền miên, anh đột nhiên bật cười vài tiếng, lồng ngực rung động, lộ ra vẻ tràn đầy vui vẻ.

Anh thật sự rất ít khi cười như vậy nhưng mỗi lần anh cười lên đều khiến Khương Chi có cảm giác như bị yêu tinh câu hồn đoạt phách.

Bạn cần đăng nhập để bình luận