Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1047: Cảm Xúc Của Mẹ Chồng

Chương 1047: Cảm Xúc Của Mẹ Chồng

Bây giờ nghĩ lại, vẫn là lão ngũ nhà bà kiếm được món hời.

Khi câu nói khinh thường của bà Ôn lọt vào tai, Thi Liên Chu khẽ kêu một tiếng, cười mà như không cười.

“Kêu cái gì mà kêu! Lúc nhỏ mông bị đánh thành tám cánh, sao không cãi lại mẹ? Bây giờ cánh cứng rồi à?” Bà Ôn nhếch mép, cảm thấy bản thân làm mẹ cũng không còn chút uy nghiêm nào nữa.

Khương Chi nhịn cười nhìn Thi Liên Chu, ý tứ trong ánh mắt rất rõ ràng: Hóa ra hồi nhỏ anh cũng bị đánh à?

Thi Liên Chu nhướng mày, chẳng thấy khó xử chút nào.

Bỗng nhiên, Ôn Hoa Anh vỗ tay một cái, cười hì hì nói: “Hai đứa hôm nay về rồi thì đừng đi nữa, ở nhà đi. Ngày mai lão tứ về, cả nhà chúng ta cùng nhau sum họp, lần này thật sự đông đủ rồi!”

Bà Ôn là người nhạy cảm, nói đến đây lại muốn giơ tay lau nước mắt.

Bà ấy cả đời sinh được năm đứa con, hồi nhỏ cuộc sống khó khăn, thiếu ăn thiếu mặc. May là con cái đều sống sót nhưng chưa kịp hưởng thụ ngày đoàn viên thì đã lần lượt phải đi xa, lão tứ lại còn ra nước ngoài sớm.

Nhiều năm qua, bà ấy cũng sắp quên mất mặt lão tứ của mình rồi.

“Hừ.” Thi Liên Chu đặt tay phải lên mép bàn, nghịch một quả táo, dù không nói gì nhưng tiếng cười này lại mang đầy mùi mỉa mai, vừa nghe liền khiến người ta tức giận.

Bà Ôn mặt tối sầm lại, trực tiếp cầm một quả táo ném về phía Thi Liên Chu.

Thi Liên Chu bắt được quả táo, khen một câu không thành thật: “Bà Ôn có sức khỏe dẻo dai, không thua kém ngày xưa.”

Khương Chi cau mày, kéo tay áo Thi Liên Chu.
e b o o k sh o p . vn - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ

Bà Ôn hừ lạnh một tiếng, lười quan tâm đến đứa con trai út này, lần nào về cũng không có lời hay ý đẹp.

Bà ấy quay đầu nhìn Khương Chi, khuôn mặt lạnh lùng như băng lập tức trở nên dịu dàng như gió mát: “A Chi ơi, tối nay muốn ăn gì không? Mẹ sẽ đi chuẩn bị ngay, hải sản thì sao? Hôm nay chính ủy Đàm nhà bên cạnh mới gửi mấy con...”

Bà Ôn chưa nói hết câu thì đã bị Thi Liên Chu cắt ngang: “Cô ấy không ăn được hải sản.”

Ôn Hoa Anh thật sự tức giận rồi. Bà ấy cau mày, không vui nói: “Thi Liên Chu, có phải con cố ý gây khó dễ cho mẹ không? Tại sao mới đi một chuyến đến nước Nhật mà tính tình lại càng thêm kỳ lạ vậy? Cũng đã làm ba rồi, sao lại vô tâm như vậy?”

Thi Liên Chu nghiêm túc gật đầu, đưa bàn tay thon dài ra vuốt ve bụng nhỏ của Khương Chi: “Đúng là sắp làm ba rồi.”

“Hừ, làm ba không phải là...” Bà Ôn vừa định nói gì thì đột nhiên chú ý đến bàn tay của Thi Liên Chu, lập tức dừng lại. Ngay sau đó, cả người bà ấy như muốn phát sáng, giọng nói run rẩy: “Làm ba?”

“A Chi, con có thai rồi?”

“Mấy tháng rồi? Có khó chịu không? Có thể ăn cơm không?”

“Ôi, chuyện lớn như vậy mà sao không nói với mẹ? Mau dọn về nhà đi, mẹ chăm sóc con, nhất định sẽ chăm sóc con chu đáo!”

Bà Ôn vui mừng quay vòng vòng, vừa nói vừa vỗ ngực đảm bảo, bộ dạng đó, còn giống hơn cả bảo mẫu chuyên nghiệp giới thiệu dịch vụ nữa.

Bà ấy đã nghĩ kỹ rồi, hồi đó con dâu sinh bốn đứa, chuyện lớn như vậy mà bà ấy đều không biết nên trong lòng có chút nghẹn ngào, dù sao sinh một đứa con cũng đã khó, huống hồ là bốn đứa.

Lúc đó bà ấy là mẹ chồng không có ích gì, lần này nhất định không thể vắng mặt.

Bà ấy nhất định phải chăm sóc con dâu chu đáo! Chăm sóc cho cô trắng trẻo, mập mạp, bình an vô sự!

Bạn cần đăng nhập để bình luận