Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 492: Lại Gặp Nhau

Chương 492: Lại Gặp Nhau

Khương Chi nhìn theo tay của anh, cô hơi giật mình.

Đó là một bộ sườn xám.

Sườn xám xuất hiện từ những năm 1920, đáng tiếc, sau những năm 1950, sườn xám dần dần bị lãng quên ở đại lục, và được xem là là “chủ nghĩa gia cấp tư sản”, mãi cho đến sau nhưng năm 1980, văn hóa truyền thống mới được đánh giá cao một lần nữa, sườn xám mới được phục hưng, thậm chí còn lan rộng ra toàn cầu.

Bà chủ cũng sửng sốt, cười nói: “Được, sườn xám đẹp hơn.”

Bà ấy gọi người lấy bộ đồ xuống rồi đưa cho Khương Chi: “Nữ sĩ, cô mặc thử xem?”

Khương Chi gật đầu rồi ôm bộ sườn xám vào phòng thử đồ.

Thi Liên Chu và Cố Tuyển đang ngồi trên ghế sô pha, uống cà phê mà bà chủ rót cho họ, trông có vẻ rất thoải mái.

Lúc này có hai cô gái trẻ đi đến.

Bà chủ nhìn thấy bọn họ liền nhiệt tình bước lên đón tiếp: “Hoắc tiểu thư! Triệu tiểu thư!”

Làm công việc này ở Hồng Kông này, bà ấy có thể tiếp xúc với vô số người thuộc tầng lớp thượng lưu, đương nhiên bà ấy cũng cần rèn luyện mắt nhìn một chút, nếu bà ấy không thể nhận ra Thần Tài khi bọn họ ghé thăm thì đó sẽ là một tổn thất lớn.

Hoắc Thế Chi gật đầu rồi đi thẳng vào cửa hàng.

“Cố Tuyển?” Hoắc Thế Chi nhìn Cố Tuyển, cô ta hơi ngạc nhiên, nhưng khi cô ta chuyển tầm mắt sang Thi Liên Chu ở bên cạnh thì dừng lại một chút, cô ta có trí nhớ rất tốt, hôm qua khi cô ta vừa ngồi xuống thì có một nam một nữ bước vào nhà hàng Tây, hai người họ đã thu hút sự chú ý của không ít người.

Sắc mặt Hoắc Thế Chi tối sầm lại, cô ta mím môi, không biết đang suy nghĩ gì.

Người phụ nữ bên cạnh Hoắc Thế Chi nhìn sang anh, cô ấy cũng ngạc nhiên không kém: “Là anh à?”

Nhưng lời nói của cô ấy không phải dành cho Cố Tuyển, mà là dành cho Thi Liên Chu.

Thi Liên Chu không hề nhấc mí mắt lên, anh nhấp một ngụm cà phê hơi đắng rồi nhìn về hướng phòng thử đồ.

Thái độ không lịch sự của anh khiến Hoắc Thế Chi cau mày, cô ta nhìn sang người phụ nữ bên cạnh: “Cam Đường, em có quen anh ấy không?”

Triệu Cam Đường không để ý đến sự thờ ơ của Thi Liên Chu, cô ấy cười nói: “Chị Thế Chi, chị có nhớ hôm qua em nói có một cô gái giúp em trên máy bay không? Người này chính là chồng của A Chi, cô gái đã giúp em đó.”

Cô ấy cũng rất ngạc nhiên, không ngờ sau khi bọn họ chia tay nhau hôm qua thì hôm nay lại gặp nhau ở đây.

Triệu Cam Đường vội vàng nói: “Tiên sinh, A Chi có ở đây không?”

Hoắc Thế Chi kéo cánh tay cô, ánh mắt cô ta lạnh lùng: “Cứu em? Không phải là có ý đồ gì đó chứ?”

Nếu như trước ngày hôm qua, có lẽ cô ta đã khách sáo mời người giúp Triệu Cam Đường ăn một cơm, nhưng sau ngày hôm qua, cô ta suy nghĩ kỹ càng thì cảm thấy chuyện Cố Tuyển đột nhiên tìm đến rất kỳ lạ, anh ấy còn hành động khá lén lút nữa, bọn họ đang định làm gì vậy?

Nói cách khác, bọn họ trăm phương nghìn kế để có được thiệp mời đám cưới của cô ta có phải có âm mưu gì không?

Hoắc Thế Chi được sinh ra trong một gia đình lớn, cô ta không thể nào không suy nghĩ nhiều hơn, trên đời sao có thể có sự trùng hợp như vậy?

“Chị Thế Chi, chị nói vậy là có ý gì?” Triệu Cam Đường cau mày, vẻ bất mãn hiện rõ trên khuôn mặt điềm tĩnh của cô ấy.

Không nói đến chuyện con người không thể nào khống chế được thời tiết mưa gió bão bùng, máy bay gặp sự cố, chỉ nói đến Khương Chi, ban đầu Khương Chi cũng không ngồi cạnh cô ấy, nếu như nói có ý đồ, vậy thì chắc là cô ấy có ý đồ để Khương Chi cứu mình mới đúng?

Hoắc Thế Chi lại không nghe ra được sự bất mãn của Triệu Cam Đường, mà cô ta lại nhìn Cố Tuyển: “Cố Tuyển, rốt cuộc mấy người đang có âm mưu gì vậy?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận