Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1038: Mời Tới

Chương 1038: Mời Tới

Ân Thiên Bật và Ân Đình đều đã chết.

Pháp y giám định, dùng thuốc ngủ quá liều, sau đó bị chặt xác.

Hoắc Thế Chi đã nhận tội, nhưng mà từ chối giải thích động cơ gây án và quá trình xảy ra.

Trưởng quan đặc khu hành chính ở Cảng Thành và đứa con trai duy nhất bị con dâu giết chết, tin tức này giống như sấm sét, đã làm lu mờ đi chuyện Hoắc Thế Vinh bị giết chết, trở thành tin tức càn quét khắp phố lớn ngõ nhỏ của Cảng Thành.

Cho dù là xã hội thượng lưu hay là dân chúng bình thường, đều cả kinh trợn mắt há mồm.

“Hoắc Thế Chi này nhìn có vẻ hiền lành, không nghĩ tính tình lại hung bạo như vậy, còn dám chặt xác, chậc chậc, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, sớm biết cô ấy hăng hái như vậy, thì lúc trước tôi nên cưới cô ấy.” Nguy Di nhìn tờ báo, cà lơ phất phơ nói.

Thi Liên Chu không phát biểu ý kiến gì, lúc đầu anh còn muốn để Cố Tuyển dũng cảm theo đuổi tình yêu một lần, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Môi đỏ của Khương Chi hơi nhấp, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn đi gặp Hoắc Thế Quang một lần.”

Chân mày Hoắc Thế Chi nhíu lại: “Hoắc Thế Quang?”

Nguy Di cũng nhíu mày nói: “Chị dâu, bây giờ nhà họ Hoắc không cần lo lắng bị nhà họ Ân thèm muốn nữa, nhưng bây giờ có khi phóng viên truyền thông đều đứng đầy ở cửa nhà, nhất định là rất loạn, cô còn muốn thấy cậu ta làm gì?”

Khương Chi trầm mặc một lúc, nói: “Là tôi thuyết phục Hoắc Thế Chi động thủ.”

Nghe vậy, Thi Liên Chu và Nguy Di liếc nhau, người sau gãi đầu, giọng điệu có chút trêu ghẹo: “Không nghĩ đến chị dâu còn biết thuật đổi đầu, với lại thuật mê hoặc, chị chỉ nói mấy câu mà đã có thể khiến cho Hoắc Thế Chi liều mạng đi giết người!”

Thi Liên Chu liếc mắt nhìn anh ấy, giọng điệu nhàn nhạt: “Là cô ta động thủ, không liên quan đến em.”

Môi Khương Chi mím càng chặt: “Em không cảm thấy áy náy.”

“ Ân Đình năm lần bảy lượt muốn ra tay với em, em muốn ra tay trước để chiếm lấy ưu thế nên mới thuyết phục Hoắc Thế Chi động thủ. Em biết nguyên nhân cô ta động thủ không phải do em, chỉ là, muốn giúp Hoắc Thế Quang một tay.”

Giọng nói của Khương Chi rất lạnh nhạt, lạnh nhạt đến nỗi không có chút cảm xúc nào.

Hoắc Thế Chi bị bắt vào tù, có lẽ không liên quan trực tiếp đến lời nói của cô, nhưng nếu không phải do cô cung cấp thuốc ngủ thì hẳn là cô ta sẽ không ra tay nhanh như vậy, hơn nữa còn thành công.

Khi cô ta chặt xác cha con nhà họ Ân thì liền biết, là khi trở về Cảng Thành, hai ba con này lại nảy ra ý định xấu gì.

Cô không muốn đoán, cũng không thích đoán, nhưng hiển nhiên là có một chút quan hệ với Hoắc Thế Quang.

Hoắc Thế Chi khó thoát khỏi cái chết, Triệu Cam Đường cũng vì bảo vệ Hoắc Thế Quang mà chết, cô thật sự không hy vọng sau khi trả giá hai mạng người, Hoắc Thế Quang lại càng thêm sa đọa.

Đáy mắt Thi Liên Chu xẹt qua một tia tối tăm, nâng mắt liếc nhìn Nguy Di.

Nguy Di tiếp nhận được tín hiệu, lắc lắc đầu nói: “Lúc này nhất định là nhà họ Hoắc rất loạn, cũng không thể nói rõ. Chúng ta đừng đi, tôi nhờ người gửi thiệp mời cho Hoắc Thế Quang, để cho cậu ta đi đến đây một chuyến.”

Khương Chi gật đầu, cô chỉ muốn gặp Hoắc Thế Quang một lần, còn việc gặp ở nơi nào thì không có yêu cầu gì.

“Được, đảm bảo buổi tối chị có thể gặp được Hoắc Thế Quang.” Nguy Di vỗ tay một cái, cam đoan.

Khương Chi không nghĩ tới buổi tối lúc nhìn thấy Hoắc Thế Quang thì anh ấy lại bị trói tới đây.

Hoắc Thế Quang không ngừng giãy dụa, không chỉ có tay bị trói ở sau lưng, mà trong miệng còn nhét đầy giẻ rách, ánh mắt hung ác nhìn người trói anh ấy lại đây, một người đàn ông lại giống như cái túi bị người ta khiêng lên.

“Ha ha ha, cười chết tôi, Hoắc Thế Quang, sao nhìn cậu lại ngốc như vậy!” Nguy Di thấy thế, phụt một tiếng bật cười.

“Nguy Di…” Khương Chi nhíu nhíu mày, không tán đồng mà liếc nhìn Nguy Di.

Nguy Di bĩu bĩu môi, khoát khoát tay: “Được rồi, buông cậu ta ra, buông ra đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận