Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 451: Bị Nhắm Đến

Chương 451: Bị Nhắm Đến

Khương Đức Hải ra hiệu cho Điền Hoán Mai, người sau cũng hiểu ý, bà ấy vội kéo tay Khương Đào Hoa và chồng cô ta ra ngoài, vừa đi còn vừa nói: “Cháu gái à, cháu từ từ nói chuyện với mẹ mình, khuyên bà ấy, đừng chọc giận bà ấy.”

Vừa dứt lời, trong phòng cũng chỉ còn lại Khương Chi, Tiểu Diệu và Tiểu Qua.

Tiểu Diệu đứng sát chân Khương Chi, nắm chặt tay của Khương Chi mà không nhúc nhích. Còn Tiểu Qua thì gãi cái ót của mình, sau đó mới chậm chạp đi đến cạnh giường, nghiêng đầu nhìn Bạch Hương Chi một lúc, nhỏ giọng nói: “Bà ngoại, bà không sao chứ? Bà có đau không ạ?”

Nghe cậu bé hỏi, Bạch Hương Chi lại không kìm được nước mắt.

Bà ta chỉ cảm thấy trước đây mình bị mỡ heo làm đầu u mê nên mới nghe theo lời Khương Tả Phong mà đuổi con gái và cháu ngoại ra ngoài? Đứa nhỏ ngoan biết bao!

Bà ta vội vươn cánh tay ra, dùng ống tay áo dụi mắt, lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Bà ngoại không sao? Không có việc gì.”

Bạch Hương Chi im lặng một lúc, sau đó lại nhìn Tiểu Diệu đang đứng cạnh Khương Chi, chần chờ một lúc, nói: “Đây là lão tam sao?”

Khương Chi chỉ gật đầu, cô cũng không có quá nhiều phản ứng khi Bạch Hương Chi có thể nhận ra Tiểu Diệu ngay. Trước đây người mẹ hời này đã từng tiếp tế cho nguyên chủ vài lần, mà bốn đứa bé có vẻ bề ngoài khác nhau, nhất là Tiểu Diệu, cậu bé giống mẹ nhất nên Bạch Hương Chi nhận ra ngay cũng không có gì kỳ lạ.

Bạch Hương Chi thấy vậy thì trên mặt cũng nở nụ cười vui mừng: “Tìm về rồi cũng tốt, người một nhà nên ở bên nhau, như vậy là tốt nhất.”

Nói rồi, bà ta hơi ngừng lại, ánh mắt ngơ ngác nhìn Khương Chi, giọng nói cũng đầy do dự: “Chi Tử… Con, có phải con vẫn còn trách mẹ không?”

Khương Chi cong khóe môi, giọng nói hờ hững như không có nhiệt độ: “Tôi đã đổi tên rồi. Tôi là Khương Chi, không phải Khương Chi Tử. Tôi không trách bà, con người khi phải đối mặt với chuyện gì cũng có lựa chọn, bà đã lựa chọn từ bỏ tôi để bảo vệ thanh danh của mình cũng không sai.”

Bạch Hương Chi ngẩn người, ánh mắt bà ta như có ánh sáng đang dần tắt, đối diện với đôi mắt tối tăm như đầm sâu của Khương Chi lại không nói nên lời.

“Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây.” Khương Chi nhìn đồng hồ, nói.

Cô còn phải chạy về huyện Thấm, không có thời gian rảnh rỗi ở chỗ này ôn tại tình cảm mẹ con với Bạch Hương Chi.

Bạch Hương Chi mím môi, gật đầu cười.

Lúc Khương Chi kéo hai đứa bé đi, cô nghe tiếng Bạch Hương Chi từ sau lưng mình: “Đinh Hương kết hôn, con về tham dự nhé!”

“Để nói sau đi.” Khương Chi cau mày, mắt đen lạnh lùng.

Ra khỏi cửa, Tiểu Diệu chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Mẹ, chúng ta quay về huyện Thấm sao?”

Đôi mắt đẹp của Khương Chi nhắm lại, cô nhớ đến lời Khương Đào Hoa vừa nói “Khương Quế Hoa lại chạy đến trường tiểu học trong thôn”. Cô ta là một cô gái chưa kết hôn, cũng không có con cái, suốt ngày chạy đến trường tiểu học làm gì?

Khương Chi không hề nghi ngờ, chắc chắn cô ta đã nhìn trúng người nào đó trong trường tiểu học rồi.

Còn về phần ai bị cô ta nhìn trúng, Khương Chi cũng không cần động não.

An Thiên Tứ.

Con người Khương Quế Hoa chính là không có lợi thì không dậy sớm, cô ta nhìn Thi Liên Chu đến say mê còn không phải vì vẻ bề ngoài của anh sao? Bây giờ chuyển mục tiêu đến An Thiên Tứ cũng bởi vì lần này trở về đây An Thiên Tứ đã bị “rò rỉ tiền”, nếu không cũng không trở thành mục tiêu bị cô ta nhắm đến.

Bạn cần đăng nhập để bình luận