Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 486: Chợ Quỷ

Chương 486: Chợ Quỷ

Khương Chi không để ý đến anh ta, cô xem hết sạp, cuối cùng chọn một đôi nhẫn cặp, chất liệu kim loại tổng hợp, chỉ là một món đồ không đáng bao nhiêu tiền nhưng nổi bật ở chỗ thiết kế đơn giản, không có nhiều hoa văn.

Cô dùng tiếng phổ thông hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Người bán hàng này vừa nghe giọng nói của cô thì nụ cười rạng rỡ trên mặt hoàn toàn khựng lại, dần chìm xuống, trong mắt còn lộ ý khinh thường.

Khương Chi lại không thèm để ý, cô hỏi lại một lần nữa: “Bao nhiêu tiền?”

Thời gian này, Hồng Kông bị tư tưởng của phương Tây và văn hóa thực dân độc hại ăn mòn, cộng thêm nền kinh tế của Hồng Kông phát triển cực kỳ nhanh nên người dân Hồng Kông tự cảm thấy mình ưu việt, trong lòng luôn cảm thấy bài xích và không vừa mắt với người Đại Lục.

Nếu như cô chấp nhặt với đám người còn chưa về nhà này thì khác nào tự hạ thấp tố chất của mình?

Người bán hàng rong không nhịn được khua tay múa chân: “Hai đồng.”

Đuôi lông mày Khương Chi hơi nhếch lên nhưng cô cũng lười cò kè, vì vậy đã móc hai đồng tiền Hồng Kông ra đưa cho anh ta, tiền Hồng Kông này là Thi Liên Chu đã cho cô.

Nếu ở trong nước mà nói ra cái giá này, có lẽ người bán hàng sẽ bị người ta chỉ vào mũi mắng một tiếng lòng dạ thâm độc nhưng ở đây là Hồng Kông những năm 80, khi mà mức lương bình quân của người dân là một ngàn năm trăm đồng tiền Hồng Kông. Chú ý! Đây không phải tiền lương của một năm, mà là tiền lương của một tháng.

Tuy nhiên tỉ suất hối đoái của một trăm đồng tiền Hồng Kông đổi được ba mươi mốt đồng nhân dân tệ, với người dân trong nước mà nói, mức lương như thế đã cao kinh khủng rồi.

Đây chính là thực tế.

Khương Chi đặt đôi nhẫn vào túi, quay người rời đi.

Người bán hàng rong liếc mắt nhìn theo bóng lưng của cô, thái độ của anh ta hoàn toàn khác lúc ban đầu.

Không bao lâu sau đó, Khương Chi tìm thấy một dãy sạp hàng rất quen thuộc.

Đôi mắt đẹp của cô như sáng lên, cô đi thẳng đến đó.

Ở nơi sâu nhất chợ đêm này, hai bên cầu lớn đều xếp đầy những sạp hàng, phía trên được phủ lụa đỏ, trưng bày cổ vật và đồ cổ lên đó, có tranh chữ cổ, có hộp đựng thuốc lá, lịch treo tường tự dán, thậm chí còn có truyện tranh cổ xưa.

Khương Chi nhìn sạp hàng quen thuộc này thì đuôi mắt khẽ nhếch lên, cô có cảm giác thân thiết như được trở lại sân nhà quen thuộc của mình.

Chợ buôn đồ cổ cũng được gọi là “chợ quỷ”, lấy bề ngoài là bán đồ cổ mà che giấu tai mắt người ngoài, hàng hóa bên trong này lẫn lộn vào nhau, hầu hết chúng đều là những món đồ có lai lịch bất chính, có thật có giả.

Chưa biết chuyện trong cuộc thì đừng lội vào chợ quỷ!

Nước ở đây rất sâu!

Không thấy chủ quầy hàng nhưng bốn phía có vài người đàn ông trung niên có tuổi.

Trong tay mỗi người bọn họ đều cầm một cái đèn pin, trên mặt đều là vẻ cao thâm khó dò, nhìn chằm chằm vào những món đồ trên quầy, với mong muốn tìm ra một món đồ thật trong đó.

Khương Chi cũng nhìn lần lượt từng món trên quầy. Chủ quầy đâu phải kẻ ngốc, người ta bày bán có giả có thật, có tốt có xấu nhưng nếu là hàng thật thì họ chào với giá rất cao, hiển nhiên vì họ hiểu rõ giá trị của nó, vì vậy người ngoài muốn nhặt nhạnh được món đồ tốt nào đó cũng không dễ dàng gì.

Lúc này Khương Chi nghe thấy tiếng chào hỏi của chủ quầy, ông ta khoác lác, phóng đại lên, cười nói không ngừng.

Đời trước, Khương Chi có thể trở thành người giàu có cũng nhờ bắt đầu từ thị trường đồ cổ này, trời sinh cô đã có tính mẫn cảm với những thứ này, ban đầu cũng chỉ cảm thấy hứng thú nhưng sau này đi dạo trong giới này một thời gian lâu thì học được một số mánh lới mà chủ quầy hàng thường muốn giấu diếm khách hàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận