Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 457: Mấy Anh Em Ở Chung Với Nhau

Chương 457: Mấy Anh Em Ở Chung Với Nhau

Nghiêm Khoan rất tinh mắt, cậu bé nhìn thấy Khương Chi đang đứng ở cổng trường thì liền đứng dậy, chỉ về phía cô và hét lớn: “Lão đại, mẹ anh đến rồi!”

Nghe thấy câu nói đặc biệt không uy phong này, Hổ Tử không vui mà cau mày, ngẩng đầu nhìn thấy Khương Chi và Tiểu Diệu, Tiểu Qua, cậu bé kiêu ngạo hếch cằm lên, cầm “ bảo kiếm” trong tay chạy đến, sau đó lau mồ hôi trên đầu rồi nói: “Sao mẹ và hai em lại đến đây vậy?”

Trên mặt Hổ Tử vẫn còn có mấy vết bầm tím, tuy không còn sưng to như lúc trước nữa nhưng nhìn vẫn hơi buồn cười.

Khương Chi cười lắc đầu nói: “Đến thăm con, ngày mai mẹ phải đi Thượng Hải một chuyến.”

Hổ Tử cau mày: “Thượng Hải? Còn hai em thì sao?”

Khương Chi mỉm cười “Có người sẽ chăm sóc hai em.”

Hổ Tử liếc cô một cái, tỏ vẻ không tin tưởng, cậu bé suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là mẹ đưa hai em đến đây đi, để hai em cùng lên lớp với tụi con, buổi tối về nhà ở với con, chắc chắn lão Cận sẽ đồng ý.”

Khương Chi nhướng mày, cô nhìn Tiểu Diệu và Tiểu Qua, hai đứa nhỏ cũng đang nhìn chằm chằm vào cô.

“Mẹ xem đi, hai em cũng muốn ở chung với con mà phải không?” Khóe miệng Hổ Tử cong lên, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Khương Chi liếc cậu bé một cái, lại nhìn Tiểu Diệu và Tiểu Qua: “Hai đứa muốn đến xưởng luyện thép à?”

Tiểu Diệu không lên tiếng, nhưng Tiểu Qua lại hơi bối rối: “Anh cả, em sợ bà nội ở nhà anh lắm.”

Nghe vậy, Hổ Tử trợn mắt, cậu bé hùng hổ nói: “Sao em lại sợ bà ta chứ? Bà ta còn có thể ăn thịt em sao? Có anh cả ở đây, em không cần phải sợ bà ta, anh cả sẽ bảo vệ hai em giống như lúc trước.”

Tiểu Qua nghe vậy lập tức gật đầu: “Được, vậy em sẽ ở chung với anh cả!”

Đối với Tiểu Qua, sống trong xưởng luyện thép là một trải nghiệm mới lạ, dù sao cũng tốt hơn việc ở lại bệnh viện với người lạ, hơn nữa, cậu bé còn có thể ở chung với anh cả, lại được trải nghiệm cuộc sống đi học cùng nhau.

Tiểu Diệu ngẩng đầu nhìn Khương Chi, cậu bé nhỏ giọng nói: “Con còn phải thay thuốc nữa.”

Hổ Tử khẽ gật đầu rồi nói: “Khi nào em thay thuốc thì nói lão Cẩn đưa chúng ta đến bệnh viện, không sao đâu, hai ngày này cha anh cũng không cần đi làm, đang rảnh rỗi lắm.”

Khương Chi thương yêu xoa đầu Tiểu Diệu: “Con có muốn ở lại đây không?”

Một lúc lâu sau, Tiểu Diệu mới khẽ gật đầu.

Nếu đây là mong muốn của hai đứa nhỏ, có thể thỏa mãn thì cô sẽ không từ chối, vừa đúng lúc mấy ngày nay Cận Phong Sa nghỉ ở nhà, chăm sóc thêm hai đứa nhỏ chắc cũng không phiền phức.

Nghĩ như vậy, Khương Chi nói với Hổ Tử: “Con dẫn hai em ở đây chơi đi, mẹ đi tìm Cận Phong Sa.”

Hổ Tử vô cùng vui mừng mà xua tay: “Được, mẹ đi đi, lão Cẩn đang ở nhà đó!”

Còn không đợi Khương Chi rời đi, cậu bé đã kéo hai cậu em trai của mình tham gia vào trò chơi của mấy bạn nhỏ khác.

Khương Chi liếc nhìn bọn họ, sau đó cô đến văn phòng nói với cô giáo Hình Phương một tiếng rồi mới đi đến khu người nhà.

Khương Chi vừa mới đến gần nhà Cận Phong Sa, thì nghe thấy trong nhà vọng ra tiếng bà Anh thúc giục anh ấy kết hôn: “Rốt cuộc khi nào con mới kết hôn với Hồng Mai vậy? Con tự nói đi, con đã bao nhiêu tuổi, còn suốt ngày nuôi một đứa con hoang nữa, con nói xem con muốn gì vậy?

Chẳng mấy chốc, giọng nói thiếu kiên nhẫn và cáu kỉnh của Cận Phong Sa vang lên: “Mẹ! Con đã nói bao nhiêu lần rồi, mẹ mắng Cương Thiết tức là mắng con, thằng bé là con hoang, vậy thì con cũng vậy! Mẹ có thể cho con nghỉ ngơi một lát được không, đừng có nói nữa?”

Trong phòng lại một trận gà bay chó sủa.

Khương Chi cau mày, đột nhiên cảm thấy chuyện để hai đứa nhỏ ở nhà Cận Phong Sa không phải là ý hay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận