Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 627: Không Dùng Biện Pháp Tránh Thai

Chương 627: Không Dùng Biện Pháp Tránh Thai

Đột nhiên cô bé nghĩ đến chuyện nếu như tiểu Qua là em họ của cô bé thì mấy đứa trẻ bị bán đi kia chẳng phải cũng chính là em họ của cô bé sao, nghĩ đến số phận bị bán đi, Thi Nam Châu lo lắng nói: “Mẹ ơi, mẹ nhanh đi nói cho chú nhỏ biết, để chú nhỏ đi tìm người đi!”

Đan Uyển sửng sốt: “Tìm ai?”

Giọng nói của Thi Nam Châu có chút vội vàng nói: “Dì Chi Tử sinh được bốn đứa trẻ, trong số đó có ba đứa trẻ bởi vì không có cơm ăn nên đã bị bán đi, chuyện này đã truyền khắp cả thôn rồi! Chú nhỏ có năng lực như vậy, chú ấy có thể tìm được con, vậy thì nhất định cũng có thể tìm thấy các em trai!”

“Bán đi?” Đan Uyển cau mày, nghĩ đến dáng vẻ bình tĩnh vừa rồi của Khương Chi và Thi Liên Chu, cô ấy trông không giống như đã bán con của mình đi, chẳng lẽ cô ấy vẫn luôn giấu Thi Liên Chu chuyện này?

“Mẹ ơi, mẹ đi nhanh đi!” Thi Nam Châu thấy Đan Uyển không nhúc nhích, không khỏi lắc lắc cánh tay của cô ấy.

Nhưng mà Đan Uyển vừa mới bị chế giễu xong, cô ấy thực sự không muốn vì những chuyện này mà chọc tức Thi Liên Chu nữa, nhưng nếu mấy đứa trẻ thật sự bị bán đi, không thể tìm được thì phải chịu nhiều đau khổ đến mức nào chứ? Chúng đều là con cháu của nhà họ Thi đấy!

Trong lúc nhất thời, trong lòng Đan Uyển cảm thấy do dự và sầu lo, không biết phải làm như thế nào mới tốt.

Ở một bên khác.

Thi Liên Chu và Khương Chi quay về phòng.

Cô nhìn Thi Liên Chu dáng người cao ráo đang cởi áo khoác, trong lòng như thể có thứ gì đó đang bùng cháy lên, càng lan càng rộng, càng rộng, cho đến lúc hoàn toàn lan ra toàn thân.

Sự thiên vị không để ý nguyên tắc của anh khiến cô không hề có sức phản kháng mà chìm đắm trong đó.

Cô cho rằng bản thân thật sự đã yêu anh mất rồi.

Khương Chi nắm lấy tay của Thi Liên Chu, tựa đầu vào lồng ngực của anh, nghe tiếng tim đập vững vàng và mạnh mẽ của anh, cô nhắm mắt than thở nói: “Có anh ở đây thật tốt quá.”

Thi Liên Chu vươn tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, khóe môi tràn đầy ý cười nói: “Cảm động rồi?”

Khương Chi ngẩng đầu lên, nhìn chiếc cằm với đường cong lạnh lùng của anh.

Cô chọc chọc cánh tay của anh, trịnh trọng lại mang theo nửa đùa nửa thật nói: “Cảm động.”

Một nụ cười thoáng qua trong đôi mắt hẹp dài của Thi Liên Chu.

Anh giơ tay bế Khương Chi lên, chân dài đi về phía giường.

Khương Chi kinh ngạc kêu lên một tiếng, vòng tay ôm lấy cổ anh, cẩn thận di chuyển đầu ra xa một chút, nói: “Anh làm gì vậy!”

Đuôi mắt của Thi Liên Chu hơi nhếch lên, ngũ quan tuyệt mỹ mê hoặc lòng người, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, bên trong dường như đang cố gắng che giấu cảm xúc gì đó, giọng nói trầm thấp: “Làm……”

Một giấc ngủ này đến tận khi trời tối mịt.

Thi Liên Chu mặc áo vào, nhìn Khương Chi đang ngủ say, sau đó quay người rời khỏi phòng.

Anh đến nhà ăn, gọi một phần ăn mang về phòng.

“Anh đi đâu thế?” Khương Chi ngồi trên giường, nhìn Thi Liên Chu hỏi.

“Ăn cơm.” Thi Liên Chu đặt thức ăn xuống, ánh mắt có hứng thú nhìn lướt qua toàn thân của cô.

Khóe miệng Khương Chi giật giật, cũng không thèm kéo chăn đắp lên người, trực tiếp đứng dậy, nhanh chóng mặc xong quần áo, sau đó còn trợn mắt nhìn Thi Liên Chu cả người căng chặt, ánh mắt hơi tối đứng ở kia.

Thật sự không biết tên đàn ông này đã nhịn bao lâu nữa, sức lực tốt, tinh thần phấn chấn.

Khương Chi ngồi xuống bàn ăn, ăn bữa tối, sau đó đột nhiên nghĩ đến cô và Thi Liên Chu từ đầu đến cuối đều không dùng biện pháp tránh thai gì!

Cô có chút khó xử cau mày, thức ăn đang ăn cũng không còn cảm thấy thơm ngon nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận