Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1073: Tới

Chương 1073: Tới

Thôi Tử Tiện, người đang ngồi cùng bàn với Cố Tuyển và những người khác, cũng cảm nhận được điều này, anh ấy vô thức ngẩng đầu lên và nhìn Khương Chi, nhưng đáng tiếc cô không nhìn anh mà nhìn vào Thi Liên Chu đang đứng ở phía cuối thảm đỏ.

Thôi Tử Tiện mỉm cười, cầm ly rượu trên bàn lên, uống hết trong một ngụm.

Khương Chi chậm rãi đến gần Thi Liên Chu, ngón tay của hai người đan vào nhau.

“Đồng chí Thi Liên Chu, đồng chí Khương Chi, ở đây, tôi chân thành chúc hai người tân hôn vui vẻ!”

Lời người chủ hôn vừa dứt, khách mời trong bữa tiệc ở bên dưới đã vỗ tay như sấm rền.

Nhưng mà, trước khi tiếng vỗ tay kết thúc, một giọng nói già nua uy nghiêm vang lên từ chỗ cổng vào dành cho khách mời: “Bỉnh Thiên, con trai của ông kết hôn mà lại không mời tôi, ông vẫn còn ghi hận tôi đó à?”

Vừa nghe thấy giọng nói này, Khương Chi lập tức cảm nhận được Thi Liên Chu đang siết chặt tay cô.

Cô lặng lẽ nhìn đến chỗ đó.

Cuối thảm đỏ, một ông lão mặc trang phục thời Đường đang đi về phía bên này, người đi bên cạnh là một thanh niên què, nhìn cũng trạc tuổi Thi Liên Chu nhưng vẻ mặt lại âm trầm, thậm chí còn lạnh lùng hơn n Đình lúc trước, ánh mắt như rắn độc.

Có lẽ cô đã đoán được danh tính của hai người vừa đến.

Biện pháp an ninh của tiệc cưới hôm nay rất nghiêm ngặt, không ai có thể vào nếu không có thiệp mời, nhưng nhà họ Từ có quyền lực như vậy, sao bọn họ có thể quan tâm đến biện pháp an ninh của một tiệc cưới nhỏ chứ? Đương nhiên là muốn xông vào thì xông vào thôi.

Cô đoán ông lão mặc đồ thời Đường chính là lão gia nhà họ Từ, bối phận của ông ta còn lớn hơn Thi Bỉnh Thiên một vòng.

Còn chàng trai trẻ đó chắc chắn chính là Từ Triết, người từng ở trong quân đội với Thi Liên Chu nhưng đã hại chết Mạnh Dần vì tranh cường háo thắng.

Thi Liên Chu cũng quay đầu nhìn một già một trẻ với vẻ mặt lạnh lùng, lửa giận trong mắt gần như biến thành thực chất.

Khách mời tham dự tiệc cưới đều là những người giàu có hoặc quyền quý, cũng biết đến những ân oán oán hận giữa hai nhà họ Thi và họ Từ, bao năm nay hai nhà chưa bao giờ có chung ý kiến, nhà họ Từ chỉ cần tóm được cơ hội thì sẽ cắn nhà họ Thi thật đau.

Mối quan hệ giữa hai nhà như vậy, làm sao có thể mời bọn họ tham dự chuyện vui giống như đám cưới chứ? Đây không phải là nói đùa sao.

Xem ra hôm nay nhà họ Từ có ác ý, nhưng đây không phải chuyện bọn họ có thể can thiệp.

Khương Chi liếc nhìn cái chân què của Từ Triết, chỉ là một cái nhìn nhàn nhạt nhưng lại khiến ánh mắt Từ Triết càng thêm tối tăm, anh ta mỉm cười, không quan tâm đến lượng lớn khách mời đang có mặt, thẳng thắn nói: “Chân tôi có đẹp không?”

Thi Liên Chu nhướng mi, anh cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên là đẹp.”

Từ Triết lạnh lùng nhìn Thi Liên Chu, sau chuyện xảy ra năm đó, bọn họ chưa bao giờ giáp mặt trực tiếp như thế này.

Hai người ăn miếng trả miếng như thế, bầu không khí nhất thời yên tĩnh đến đáng sợ.

Thi Bỉnh Thiên chống gậy đứng dậy, chậm rãi đi đến chỗ Thi Liên Chu, dùng bóng lưng hơi lộ vẻ già nua của mình bảo vệ anh: “Haha, nếu ông Từ sớm nói có hứng thú đến tham dự hôn lễ của Liên Chu, vậy thì tôi có thế nào cũng phải đưa khuôn mặt già này ra, đến tận nhà đưa thiệp mời cho ông rồi.”

Ánh mắt Thi Liên Chu hơi động, anh nắm chặt tay Khương Chi.

Đôi môi đỏ mọng của Khương Chi khẽ mím lại, cô kéo tay anh lại.

Bao nhiêu năm như vậy, anh vì chuyện của Mạnh Dần mà căm hận nhà họ Thi và ông Thi, tuy rằng mỗi người đều có lập trường của riêng mình, nhưng người cũng đã mất, ông Thi cũng đã già, cũng không thể cứ dây dưa với quá khứ mãi được, như vậy chỉ khiến người thân đau buồn, còn kẻ thù thì vui vẻ.

“Không mời tôi ngồi xuống uống một ly sao?” Ông Từ mỉm cười, giống như không quan tâm đến tình hình căng thẳng giữa cháu trai mình và Thi Liên Chu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận