Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 634: Gặp Lại Lê Sơ

Chương 634: Gặp Lại Lê Sơ

Đột nhiên cô ta nghĩ đến nếu Ôn Hoa Anh và Khương Chi đều đến rồi, vậy Thi Liên Chu…

Suy nghĩ này đã xoay quanh trong đầu cô ta, nhịp tim của Trương Nhân đập nhanh như trống chầu. Cô ta biết rõ làm như vậy là không đúng nhưng trong đầu vẫn không nhịn được nghĩ có phải anh đến gặp cô ta không? Nếu anh tận mắt nhìn cô ta gả cho người khác, trong lòng anh có cảm thấy khó chịu chút nào không?

Ánh mắt Trương Nhân trở nên mờ mịt, không còn cố định.

“Tiểu Nhân? Tiểu Nhân? Cháu nghĩ gì thế?” Hồ Mỹ Hoa gọi vài tiếng nhưng Trương Nhân vẫn không phản ứng.

Hồ Mỹ Hoa lắc đầu, nói với Ôn Hoa Anh: “Chúng ta đi ra ngoài trước đi!”

Ôn Hoa Anh gật đầu, bà ấy cũng kéo Khương Chi rời đi.

Ở trước cửa, Khương Chi còn ngoái đầu nhìn Trương Nhân, cô nhìn thấy môi cô ta mím chặt, hô hấp dồn dập, nhìn dáng vẻ là biết cô ta không phải đang suy nghĩ chuyện gì có liên quan đến hôn lễ hôm nay. Lẽ nào cô ta có suy nghĩ muốn gặp riêng Thi Liên Chu trong hôn lễ của mình?

Ý nghĩ này khiến khóe môi Khương Chi phải co rút. Thi Liên Chu có sức hút lớn như vậy à?

Từ trong ra ngoài của nhà họ Lê đều bày tiệc, Hồ Mỹ Hoa đưa Ôn Hoa Anh đến chỗ ngồi đã chuẩn bị trước cho bà ấy. Cũng không có người ngoài nên hai người Ôn Hoa Anh và Khương Chi vừa ngồi xuống thì Đan Uyển đã dẫn Thi Nam Châu đến.

Ôn Hoa Anh nhìn hai mẹ con cô ấy: “Các con đã đi đâu vậy?”

Đan Uyển dịu dàng nói: “Nam Châu và Lê Minh nói chuyện với nhau mấy câu nên chậm trễ một ít thời gian ạ.”

Khương Chi giống như có điều suy nghĩ nhìn sang Thi Nam Châu, nhìn cô bé có vẻ mệt mỏi, tựa như không có hứng thú gì, khiến lông mày Khương Chi không khỏi cau lại.

Đúng lúc này, tiếng nói trong sáng kèm vẻ không kiên nhẫn của một thiếu niên: “Mẹ, sao mẹ lại phiền toái như vậy? Con đã nói là con biết rồi, mẹ làm gì còn cấm cản con? Con cũng đâu phải trẻ con nữa.”

Khương Chi nghe thấy giọng nói quen thuộc này thì đuôi mắt khẽ nhếch lên.

“Con còn không phải trẻ con hả? Mẹ để con đến đây cũng không phải để con cắm đầu chơi trò chơi điện tử của Đăng Vân, con muốn thế nào? Hay là ngay trong đêm nay mẹ đưa con về thủ đô nhé? Có nghe không?” Hồ Mỹ Hoa trừng mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Dứt lời, Hồ Mỹ Hoa đã kéo Lê Sơ ra khỏi phòng.

Khương Chi đã lâu rồi không gặp lại Lê Sơ, cậu ấy vẫn là dáng vẻ thiếu niên tràn trề tinh thần, đường nét trên gương mặt rất tinh xảo, rất dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác, lúc nào nhìn người cũng hất hàm dưới lên, tuổi trẻ nóng tính.

Từ lần trước cậu ấy bị gọi về thủ đô đến nay thì đây là lần đầu tiên Khương Chi gặp lại cậu ấy.

Nói ra thì Lê Sơ cũng được xem là “cổ đông” của nhà xuất bản Thanh Phong Du rồi.

Hôm nay rất đúng lúc, không những có nữ chính Thi Nam Châu ở đây mà cả nam chính Lê Sơ cũng lên sân khấu rồi nhưng Khương Chi nhớ lần đầu tiên nam nữ chính gặp nhau cũng không phải ở đây. Xem ra vì hiệu ứng cánh bướm mà tình tiết cũng có sự thay đổi.

Chỉ là nội dung cốt truyện đã có sự thay đổi sớm hơn sáu năm ngay sau khi Thi Liên Chu đưa Thi Nam Châu quay về thủ đô.

Hồ Mỹ Hoa chọc vào trán Lê Sơ, bà thật sự không biết nên làm gì với đứa con trai thích nhảy nhót lung tung của mình, bà chỉ về phía đang tổ chức tiệc, thấp giọng nói: “Dì Ôn của con đã đến, mau qua chào một tiếng.”

“Dì Ôn?” Lê Sơ bất ngờ.

Cậu ấy không ngờ người nhà họ Thi sẽ tham dự hôn lễ của anh họ mình, vì dù sao trong lúc tin tức mập mờ kia được người ta đồn đại sôi sùng sục, cậu ấy nghe người ngoài lấy chuyện này ra làm đề tài trò chuyện cũng không chỉ một lần.

Lê Sơ ngẩng đầu lên nhìn nhưng chỉ trong chớp mắt, trên mặt đã không che giấu được vẻ hưng phấn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận