Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 993: Không Phải Người Ngoài Cuộc

Chương 993: Không Phải Người Ngoài Cuộc

“Cô chưa từng nhận ra à? Những chuyện trong tiểu thuyết đều có dấu hiệu báo trước, trong tiểu thuyết, Khương Chi Tử chết một cách thảm thương, mặc dù cô đã kết hôn với Thi Liên Chu, anh ta sẽ không giết cô nhưng có thể sau vài năm nữa, cô vẫn sẽ trải qua những chuyện trong sách.

“Tôi không tin cô hoàn toàn không có chút cảm giác nào cả.”

Thôi Tử Tiện nhún vai, lời nói mang theo vẻ thờ ơ.

Không biết Khương Chi đang suy nghĩ gì, sự ngạc nhiên đến cực điểm hiện lên trên khuôn mặt cô.

“Xem ra cô cũng không phải hoàn toàn không biết chuyện gì.” Thôi Tử Tiên lắc đầu nói, anh ấy nhìn Khương Chi với ánh mắt cảm thông.

Khương Chi một tay cầm vali, trên trán đổ mồ hôi lạnh.

Sự xuất hiện của cô đã thay đổi số phận của nhiều người trong tiểu thuyết, nhưng quỹ đạo và cốt truyện ban đầu của nam nữ chủ lại không có quá nhiều sự khác biệt.

Lê Sơ vẫn còn dây dưa với Trương Anh Tử, nếu không có chuyện gì xảy ra, hai người vẫn sẽ trở thành mối tình đầu của nhau, mặc dù Thi Nam Châu được đưa về Bắc Kinh sớm hơn, nhưng cô bé vẫn có sự ỷ lại đặc biệt vào Cố Tuyển giống như trong sách.

Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn bận rộn với công việc của riêng mình, cũng không tiếp xúc với nam nữ chủ, dần dần quên mất chuyện mình vốn đang ở thế giới trong tiểu thuyết, số phận của nam nữ chủ có mối liên hệ chặt chẽ với thế giới này, còn số phận của những nhân vật phụ như bọn họ lại rất mỏng manh.

Điều cô thực sự nghĩ đến chính là cơn ác mộng mà Tiểu Diệu từng nằm mơ có liên quan đến phần ngoại truyện của tiểu thuyết.

Trong giấc mơ, Tiểu Ngự được Tưởng Nguyên Trinh giới thiệu kết hôn với một cô gái xuất thân cao quý môn đăng hộ đối, đáng tiếc, cô gái này có người mình thích từ khi còn đi học nên không dành nhiều tình cảm cho Tiểu Ngự, sau này Tiểu Ngự biết được tình cảm giữa vợ mình và người trong lòng của cô ta thì Tiểu Ngự tức giận đến mức đã giết người.

Trong “phiên ngoại tiểu thuyết”, kết cục của Tiểu Ngự là chết.

Mấy ngày trước sát thủ nước Nhật đã tấn công Tiểu Ngự, nếu không phải lúc đó cô có mặt ở đó, chặn trước mặt Tiểu Ngự thì cậu bé đã hết xuất diễn rồi.

Vì vậy, cho dù cốt truyện có phát triển như thế nào thì mọi người đều sẽ đi đến số mệnh ban đầu thuộc về mình trong một lúc nào đó sao?

Thôi Tử Tiện nhìn Khương Chi, mím môi, một tia cố chấp lướt ngang đáy mắt: “Cho dù tôi có quay về, tôi cũng sẽ đợi cô, bởi vì cô không thuộc về thế giới này, sớm muộn gì cô cũng về thôi.

Sắc mặt Khương Chi tái nhợt, vẻ mặt hơi lạnh lùng.

Đột nhiên, có điều gì đó lóe lên trong đầu Khương Chi, cô nắm chặt cánh tay Thôi Tử Tiện, gằn từng chữ một: “Lúc nãy anh biết tôi muốn đến nước Nhật, tại sao anh lại biết? Trong tiểu thuyết, Thi Liên Chu sống đến tuổi trung niên, không hề có chuyện ngoài ý muốn!”

“Tôi đã nói rồi, cho dù sớm hay muộn, mọi người đều sẽ đi đến kết cục định mệnh của mình, điều này sẽ không thay đổi vì một ‘Người ngoài cuộc ‘ như cô.”

“Số phận của Thi Liên Chu chính là chết oan chết uổng, địa điểm chính là nước Nhật.”

Thôi Tử Tiện không quan tâm đến sự đau đớn trên cánh tay mình, anh ấy nhìn thằng vào mắt Khương Chi, những lời anh ấy nói ra vô cùng dịu dàng nhưng khi những lời nói đó lọt vào tai Khương Chi khiến cô cảm thấy như bị kim đâm, đồng tử co rút kịch liệt.

Cô đứng sững tại chỗ, một cảm giác lạnh buốt chảy dọc theo xương tủy vào máu.

Thôi Tử Tiện nhìn khuôn mặt khó coi của Khương Chi, anh ấy khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói: “Cô trở về chung với tôi đi, đau ngắn ngủi còn hơn đau lâu dài, nếu cô quay về sớm hơn, vậy thì cô có thể quên đi nơi này sớm hơn, bọn họ không chung đường với chúng ta, cô nên tỉnh ngộ rồi đó.”

Khi bàn tay của anh ấy sắp chạm vào má Khương Chi, cô đột nhiên quay đầu tránh né.

Khương Chi buông tay Thôi Tử Tiện ra, kéo vali lùi lại hai bước, khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, tâm trạng đã thoải mái hơn rất nhiều: “Lúc mới đến đây, tôi thật sự rất hoảng hốt và lo lắng, nhưng thời gian dài rồi, tôi đã sớm quên đi bản thân lúc trước.”

“Thôi Tử Tiện, có một câu anh nói sai rồi, tôi đã ở trong cuộc từ sớm, không phải “người ngoài cuộc’.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận