Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 422: Nhà Họ Thi

Chương 422: Nhà Họ Thi

Ở một bên khác.

Khi Khương Chi đang chuẩn bị khai trương và trở thành bà chủ thì Thi Liên Chu đã trở về Bắc Kinh.

Thi Liên Chu vừa về Bắc Kinh đã lập tức đến công ty, tổ chức mấy cuộc họp quan trọng, sau khi họp xong, anh ngồi xuống ghế xoa xoa trán, trong đôi mắt phượng kia toàn tơ máu.

Lúc này, Tạ Lâm gõ cửa đi vào, vẻ mặt tràn đầy sầu khổ nói: “Ngũ gia, lão phu nhân gọi điện thoại đến mời ngài trở về đại viện.”

Thi Liên Chu cũng không trả lời, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra một điếu thuốc, châm lửa, môi mỏng cắn đầu thuốc lá, ngón tay khẽ xoa mấy tờ giấy, đây chính là kịch bản《 Bá Vương Biệt Cơ 》mà Khương Chi đã đưa cho anh ngày trước khi quay về.

Diễn viên kinh kịch nổi tiếng, chưa từng có ai đóng phim về đề tài như này.

Tạ Lâm dùng ánh mắt dè dặt nhìn về phía Thi Liên Chu, lấy hết can đảm nói: “Ngũ gia? Lão phu nhân nói…….Nói rằng nếu ngài không quay về, bà ấy sẽ đích thân đến đây……. Đến đây để bắt ngài về.”

Từ ‘bắt’ này được sử dụng một cách kỳ quái.

Thi Liên Chu cau mày, vẻ mệt mỏi giữa hai đầu lông mày cũng giảm đi một chút.

Anh đứng dậy, cầm chìa khóa xe trên bàn lên rồi sải bước ra khỏi văn phòng.

Tạ Lâm nhìn bóng lưng thon dài thẳng tắp của anh, trong lòng âm thầm cầu nguyện: Ngũ gia, không phải là tôi không muốn giúp đỡ, mà là vũ khí của ‘quân địch’ quá mạnh, thật sự không còn cách nào hết.

Anh ấy thở dài, vội vàng ôm tài liệu rời đi.

……

Trước cửa đại viện, cảnh vệ đứng ở hai bên, lưng thẳng tắp, khí thế uy nghiêm.

Thi Liên Chu cũng không dừng lại, trực tiếp lái xe vào thẳng trong đại viện.

Trong khu đại viện canh phòng chặt chẽ này là nơi sinh sống của những người có quyền lực ở Bắc Kinh.

Anh lái xe trực tiếp đến sân của nhà họ Thi, không lớn, nhưng bao phủ đầy cây xanh, tỏa ra sức sống bừng bừng, bên trong có Thi Bỉnh Thiên, lão thủ trưởng nhà họ Thi và người vợ yêu quý của ông ấy, bà Ôn Hoa Anh.

Thi Bỉnh Thiên có bốn người con trai và một cô con gái, thành viên gia đình khá đông.

Thi Liên Chu xuống xe, nhìn mấy chiếc xe đỗ trong sân thì hơi nheo mắt lại.

Anh kéo mạnh cúc áo sơm mi, vừa bước vào cửa đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng khách.

Bà Ôn Anh Hoa vừa nhìn thấy con trai út thì vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa, bước nhanh đến bên cạnh con trai, nhìn lên nhìn xuống mấy lần, sau khi xác định rằng con trai không có việc gì, bà ấy mới tức giận nói: “Lão ngũ, khi nào con mới có thể khiến cho mẹ thấy bớt lo đây?”

Có trời mới biết bà ấy đã sợ đến mức nào khi nghe được tin tức con trai út gặp phải trận lở đất khi đang quay phim ở vùng nông thôn và mất tích.

Nghĩ đến nỗi sợ hãi mấy ngày qua, bà cụ còn xúc động giơ tay lên lau khóe mắt.

Mặc dù nói bà ấy là một bà cụ, nhưng thực ra Ôn Hoa Anh trông không giống như một bà cụ đã lớn tuổi chút nào.

Mái tóc bà ấy đen nhánh, làn da sáng bóng, chỉ là nơi khóe mắt có vài nếp nhăn, đôi mắt phượng hẹp dài tràn đầy sức sống, toát ra một loại nghị lực không chịu thua kém dù đã lớn tuổi, giọng nói khi nói chuyện vẫn to vang, nhìn thế nào cũng không giống như một bà cụ đã 60 tuổi.

Thi Liên Chu nhếch khóe môi, giọng điệu bình tĩnh nói: “Con thấy sắc mặt mẹ hồng hào, không giống như đã lo lắng quá nhiều.”

Ôn Hoa Anh bị nghẹn, suýt chút nữa tức muốn ná thở.

Bầu không khí có chút cứng đờ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận