Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1053: Anh Nhịn Không Được

Chương 1053: Anh Nhịn Không Được

Thi Liên Chu bắt chéo hai chân dài, dáng vẻ thờ ơ: “Không rảnh.”

Ôn Hoa Anh trừng mắt lên, hai mắt như hai ngọn đuốc, giọng điệu giận dữ: “Khi con còn bé, anh tư của con đã bị oan ức vì con biết bao lần, bây giờ bảo con đi với mẹ đến sân bay đón người, con lại không đồng ý.

Thi Bĩnh Thiên cũng không thèm nhìn đến Thi Liên Chu, bởi vì ông ấy đã biết đức hạnh của tên nhóc này thế nào.

Thi Liên Chu vẫn trả lời rất hờ hững: “Mẹ, con ở Nhật Bản đã bị thương, bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi, mẹ gọi anh cả và anh hai đi đi!”

“Bị thương sao?”Bà cụ nghi ngờ nhìn anh, nhìn thế nào cũng thấy không giống dáng vẻ của một người bị thương.

Thi Bĩnh Thiên càng trào phúng cười ‘ha ha’ một tiếng.

Khương Chi không thể hiện thái độ gì, cô vẫn im lặng ăn cơm, cô chỉ đảm nhiệm làm phong cảnh không có cảm giác tồn tại.

Vả lại cô cũng chưa biết đến Thi Hoàn Chu, chuyện này còn là chuyện nội bộ của nhà họ Thi, cô không nên nhúng tay vào.

Mắt thấy bầu không khí đã căng cứng, Đan Uyển đặt đũa xuống, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, ngày mai để Ninh Chu đưa mẹ đi nhé!”

Bà cụ hừ một tiếng từ lỗ mũi mình, xem như đã đồng ý.

Cao Nguyên Hương mím môi không vui, dù sao chồng cô ta vất vả lắm mới trở về một chuyến mà chỉ có hai người đi đón, thật sự không để anh ấy vào lòng.

Một bữa cơm bắt đầu rất phấn khởi nhưng kết thúc trong rầu rĩ.



Khương Chi dỗ bốn đứa bé về phòng.

Thi Liên Chu tắm xong, bên hông còn quấn khăn, trông vô cùng đẹp trai.

Khương Chi chuyển đời ánh mắt mà không để lại dấu vết, bây giờ cô đã là một phụ nữ mang thai, có háo sắc nhưng sức khỏe lại không cho phép.

Cô thở dài, bước vào phòng tắm.

Khương Chi nhìn đệm lót phủ trên nền nhà thì cười một tiếng.

Tắm nước nóng xong xuôi, gương mặt cô còn ửng hồng, Khương Chi lau khô nước, rồi vén chăn nằm vào.

Thi Liên Chu đưa tay sang ôm eo cô, một tay khác đặt lên bụng còn hơi lạnh của cô, anh cau mày nói: “Sao lại lạnh như vậy?”

Khương Chi cười, cô cũng vòng tay ôm cơ thể ấm áp của anh, ngửa đầu nhìn Thi Liên Chu, hơi tò mò hỏi: “Có phải anh biết chuyện gì không? Hình như em thấy anh rất có ý kiến với anh tư của mình.”

Vừa rồi khi còn ngồi ở bàn cơm cô đã nhận ra điều này, dường như Thi Liên Chu còn có ý khịt mũi xem thường Thi Hoàn Chu.

Mặc dù anh có ngăn cách với người nhà họ Thi nhưng Thi Hoàn Chu ở nước ngoài thời gian đã lâu, theo cách nói của bà cụ thì mối quan hệ của hai người họ từ khi còn nhỏ đã không tệ, Thi Hoàn Chu không dính dáng đến sự kiện của Mạnh Dần, vậy làm sao Thi Liên Chu lại lạnh lùng, thờ ơ với Thi Hoàn Chu như vậy?

Thi Liên Chu nhìn về phía Khương Chi, anh đặt môi mình lên thái dương của cô, giọng nói trầm thấp: “Quản đến anh ta làm gì?”

Khương Chi mấp máy môi, chớp mắt nói: “Em tò mò.”

Sau này cô vẫn phải chung đụng với người nhà họ Thi rất nhiều, hỏi nhiều cũng có chỗ tốt.

Cô không biết Thi Hoàn Chu là hạng người gì.

Thi Liên Chu ôm eo cô, hai mắt khép lại: “Ngủ.”

Khương Chi bị nghẹn trong cổ họng mà không nói ra được.

Thi Liên Chu cũng phát hiện Khương Chi không vui, anh lại mở đôi mắt hẹp dài của mình ra, bất đắc dĩ nói: “Ngày mai anh ta trở về rồi, cần gì anh phải tốn nhiều miệng lưỡi nữa?”

Khương Chi không lên tiếng, cô chỉ nhìn anh chằm chằm.

Thi Liên Chu lại nhắm mắt lại, đưa tay che mắt cô, thấp giọng nói: “Đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ không nhịn được.”

Khương Chi: “…”

Từ trước đến nay Thi Liên Chu không phải người sẽ khiến bản thân chịu thiệt, lúc này anh hơi cúi đầu, môi mỏng ấn lên đôi môi hơi hé mở của cô.

Một lát sau, sau khi Khương Chi bắt đầu tỏ ra kháng nghị thì Thi Liên Chu mới thỏa mãn dừng lại.

Anh nhìn thoáng qua cánh môi hơi sưng của cô, đáy mắt như lóe sáng.

“Ngủ!” Khương Chi đã chú ý thấy ánh mắt nóng rực của anh, mí mắt cô co giật một cái, lập tức xoay người đưa lưng về phía anh. Sắc đẹp mê người mà! Cô cũng sợ chính mình sẽ không nhịn được. Còn về phần Thi Hoàn Chu, ngày mai lại nói vậy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận