Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 987: Chịu Thiệt À?

Chương 987: Chịu Thiệt À?

“Tôi không biết cô đã biết đến chuyện của Trần Cẩm và Ân Đình chưa nhưng bây giờ tôi có thể nói cho cô biết, Trần Cẩm đã chết rồi, hơn nữa thi thể của cô ta cũng không thấy đâu, cô cảm thấy với tâm lý bệnh hoạn của Ân Đình, cô có thể đặc biệt hơn Trần Cẩm bao nhiêu sao?”

“Cô cũng biết mục đích Ân Đình đến thành phố Thanh lần này để làm gì rồi đó, hắn muốn tiêu diệt Hoắc Thế Quang, ai ngờ ma xui quỷ khiến để Triệu Cam Đường dùng mạng đổi mạng cho Hoắc Thế Quang.”

“Nhà họ Ân nhất định muốn lấy tài sản của nhà họ Hoắc cho bằng được nhưng nếu nhà họ Hoắc bại một lần thì cô tuyệt đối không thể sống nổi.”

“Hoắc Thế Chi, chỉ có cô mới có thể giúp Hoắc Thế Quang.”

“Cô phải nhớ cho kỹ, cho dù cô có tình cảm với Ân Đình hay không thì từ giờ phút này trở đi cô chính là người cách hắn gần nhất.”

“Những gì tôi nói với cô ngày hôm nay là vì tôi tội nghiệp cho Hoắc Thế Quang và Triệu Cam Đường, đồng thời cũng vì tôi chán ghét nhà họ Ân và n Đình. Còn cô, cô muốn giúp nhà họ Hoắc, muốn giúp chính mình hay vẫn tiếp tục làm một con rối không có tôn nghiêm đều do cô lựa chọn cả.”

Khương Chi nói xong thì đưa lọ thuốc ngủ trong tay mình cho Hoắc Thế Chi.

Trong mắt Hoắc Thế Chi như gợn sóng, cô ta trở tay nắm chặt lọ thuốc trong tay mình, nắm rất chặt giống như đang nắm một cọng cỏ cứu mạng.

“Nếu so với Ân Đình, tôi cảm thấy Ân Thiên Bật càng khó giải quyết hơn.”

“Cô cảm thấy thế nào?”

Hoắc Thế Chi nhìn Khương Chi quay người rời đi, bàn tay cô ta vẫn nắm chặt lọ thuốc, chậm rãi đóng cửa phòng lại.

Khương Chi cũng bước vào căn phòng sát vách, Mạnh Lam thấp giọng hỏi: “Bà chủ, thế nào rồi?”

“Không biết.” Khương Chi nhún vai, cực kỳ bình tĩnh nói.

Cô đúng là không biết Hoắc Thế Chi sẽ quyết định thế nào, rốt cuộc cô ta sẽ vì nhà họ hoắc, vì em trai ruột của mình mà chựa chọn đối phó với nhà họ Ân hay sẽ vì đứa nhỏ trong bụng mình mà tiếp tục giả vờ câm điếc, tiếp tục hãm sâu vào vũng bùn khó cả đôi đường.

Mạnh Lam im lặng, cũng không biết nên nói gì.

“Ngày mai quay về thủ đô, còn về phần nhà họ Ân, chuyện gì đến thì rốt cuộc cũng sẽ đến.” Khương Chi ngồi trên ghế sô pha, uống một hớp nước lọc đã nguội lạnh, cô lẳng lặng chờ Thôi Tử Tiện trở lại.

Chờ đến khoảng nửa giờ sau.

Lúc Thôi Tử Tiện trở về thì cau chặt mày, trong dáng vẻ rất buồn bực, xem ra không chiếm được thế thượng phong khi đối đầu với n Đình rồi.

Khương Chi ngạc nhiên nhìn Thôi Tử Tiện: “Chịu thiệt à?”

Cô còn cho rằng một người tri thức, học hành uyên bác như Thôi Tử Tiện thì mồm mép sẽ lưu loát hơn tên ngụy quân tử Ân Đình kia, nhưng nhìn tình hình này thì có lẽ cô đã sai rồi.

Thôi Tử Tiện lắc đầu, nói: “Cũng không tính là chịu thiệt, chẳng phải ngày mai chúng ta rời khỏi đây đến thủ đô sao? Lui một bước cũng không làm sao cả. Trái lại là cô, chuyện của cô thế nào rồi? Tôi thấy anh n bên kia cũng không phải nhân vật gì dễ đối phó.”

Thôi Tử Tiện nhớ lại dáng vẻ hùng hổ dọa người của Ân Đình thì ánh mắt nhìn Khương Chi không khỏi tỏ ra lo lắng nhiều hơn.

“Đã xử lý xong rồi. Hôm nay phải cảm ơn anh.” Khương Chi gật đầu nói tiếng cảm ơn với Thôi Tử Tiện, đồng thời cô lấy một tờ giấy nhỏ ra đưa cho anh ấy nói: “Anh hãy nhớ kỹ cái này, đây là mật mã tài khoản tôi đã mở ở UBS, tiền trong này đủ cho anh sống an nhà cả đời.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận