Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 739: Hối Hận

Chương 739: Hối Hận

Tiểu Ngự nghe vậy, khuôn mặt nhỏ lập tức đanh lại, nói: “Ai nói con muốn quay về trấn Đại Minh chứ? Con không đi! Con muốn ở bên cạnh ba!”

Cận Phong Sa có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cái thằng nhóc này, vẫn ngang bướng như ngày này.

Tiểu Ngự được ở cùng một phòng với Cận Phong Sa, tâm tình cũng dễ chịu hơn rất nhiều, cậu bé nhanh nhẹn đá giày ra, nằm ở trên giường, còn đắp chăn cho bản thân, đồng tử xoay tròn, tò mò hỏi: “Lão Cận, ba không ngủ cùng với Dư Hồng Mai sao?”

Căn phòng này chính là nơi ở trước đây của Cận Phong Sa, nhưng trông nó cũng chẳng khác gì so với trước đây cả.

Cận Phong Sa bị nghẹn, ho khan vài tiếng nói: “Con nít con nôi, đừng có hỏi han lung tung!”

Lão đại Tiểu Ngự không vui bĩu môi, đột nhiên nghĩ đến ‘mụ phù thủy’ ở nhà, vội vàng kéo chăn che nửa khuôn mặt, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Lão Cận, mụ phù thủy đâu rồi?”

“Mụ phù thủy?” Cận Phong Sa sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã hiểu được là đang nói về mẹ của mình, bà Anh.

Khi nhắc đến bà Anh, khóe miệng của Cận Phong Sa nháy mắt hạ xuống, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nói: “Bị bệnh.”

Tiểu Ngự lúc đầu còn cảm thấy vui vẻ, nhưng từ trước đến nay cậu bé là đứa trẻ giỏi quan sát lời nói và biểu cảm của người khác.

Cậu bé có chút khó hiểu nhìn về phía Cận Phong Sa, trước đây Lão Cận chưa bao giờ có thái độ như vậy với ‘mụ phù thủy’.

Cận Phong Sa cũng không muốn nói thêm gì nữa, đắp chăn cho Tiểu Ngự nói: “Được rồi, con dậy sớm, bây giờ chắc cũng buồn ngủ rồi, nhanh đi ngủ đi.”

Tiểu Ngự vốn muốn nói bản thân không buồn ngủ, nhưng sau khi ngồi xe hơn 2 tiếng, đường núi gồ ghề, xương cốt của cậu bé cũng như muốn gãy rời rồi, nằm trên giường một lúc liền bắt đầu ngáy khò khò.

Cận Phong Sa ngồi bên giường, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Tiểu Ngự, vươn ngón tay nhéo má cậu bé, cảm thấy rất vui vẻ.

Khoảng thời gian này, anh ấy chưa từng mỉm cười vui vẻ như bây giờ, nhưng hiện tại, trong lòng anh ấy cảm thấy cực kỳ vui vẻ và hạnh phúc.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói khiến người chán ghét: “Cận Phong Sa! Cận Phong Sa! Anh nhanh ra đây đi đổ bô cho mẹ anh đi!”

Cận Phong Sa mím môi, vết sẹo trên mặt khẽ giật giật, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại, đứng dậy đi ra ngoài, còn đóng cửa lại, ngăn chặn ánh mắt tràn đầy ác ý của Dư Hồng Mai.

“Nhanh, đi nhanh đi, thối muốn chết.” Dư Hồng Mai hất cằm nói, vừa nói vừa bịt mũi, trong giọng nói tràn đầy sự chán ghét, nói xong, nói xong liền cần hạt dưa đi ra ngoài nói chuyện với mấy bà cô trong thôn.

Cận Phong Sa cũng không thèm ngăn cản, cô ta không ở nhà thì anh ấy càng thấy thoải mái hơn.

Anh ấy mang bô đi đổ và rửa sạch, sau đó cầm vào trong phòng.

Diện tích căn phòng rất rộng, trước kia là nơi ở của cha mẹ anh ấy, nhưng mà bây giờ trên giường chỉ còn bà Anh bị liệt nửa người nằm trên đó.

Bà ta đã tỉnh, mở to mắt nhìn chằm chằm vào xà nhà, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cận Phong Sa đặt bô xuống cạnh giường, cũng không nói một lời, đứng dậy đi ra ngoài, đột nhiên, phía sau lưng truyền đến giọng nói tràn đầy áy náy và thống khổ của bà Anh: “Con trai……Mẹ, là mẹ có lỗi với con.”

Cận Phong Sa dừng một chút, giọng nói cực kỳ bình tĩnh nói: “Mẹ nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Nói xong, anh ấy không quay đầu lại bước nhanh ra khỏi phòng.

Bà Anh nằm trên giường, dùng tay đập xuống giường, nước mắt tuôn rơi.

Bà ta không ngờ bản thân mình già rồi, lại còn bị bại liệt, thậm chí còn hại chính con trai ruột của mình, chọn đi chọn lại, vốn cho rằng chọn một cô gái từ nhà của họ hàng, có thể sinh được cháu trai cho bà ta thì tốt rồi, không ngờ vừa vào cửa đã lộ rõ bản chất thật.

Cuộc đời này, bà ta sống còn có ý nghĩa gì chứ?

Cận Phong Sa ngồi trên ghế trước cửa, nhìn bên ngoài nhà nào nhà nấy khói bếp lượn lờ, gà gáy chó sủa, nhắm mắt lại mỉm cười.

Anh ấy vốn dĩ đã sống trong vũng bùn, cũng không quan tâm có bẩn hay bừa bộn hơn làm gì nữa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận